nhật ký những ngày đau buồn mà tôi đã phải trải qua…(nhặt được quyển này dưới gầm giường thì cũng đã bị ẩm và hầu như nhòe ngày tháng).
Cuối hè, năm tôi học xong 12 và thi tốt nghiệp. Niềm vui lớn nhất của gia đình tôi là tôi đã thi đậu ngôi trường mà mọi người muốn tôi thực hiện. Trường đại học xây dựng hà nội. (dạo này càng ngày càng nhớ em, mà không sao quên nổi. Nhưng hầu như là không thể ngày nào cũng nhìn thấy em được, thi thoảng tôi về thì may ra gặp được vào thứ 7, chủ nhật).
Cũng lo ra phết, thằng nào ở nhà nó tán mẹ em của tôi đi thì sao, cũng chỉ tại tôi yêu em nhưng không giám nói.
Một tháng sau: Hôm nay bố mẹ tôi bị tai nạn, tôi đã rất buồn và nhắn cho em một tin nhắn, em bảo bố mẹ đang tai nạn đừng nhắn tin nữa lo cho bố mẹ đi. một tuần sau nữa: Viện phí càng ngày càng , càng đắt nhưng may mà bố mẹ tôi đã tiến triển tốt, ông chú cũng đã giả gần hết một khoản tiền. Còn tôi chắc cũng phải nghỉ học để đi làm lo giả nốt khoản còn lại thôi.
Ngày hôm sau: tôi đã bỏ học rồi, bỏ cái trường mà mọi người đã kì vọng vào tôi. Vừa mới xin được việc đi làm để kiếm tiền xong, thế là từ mai làm lập trình game, website. Sáng nay, tôi cũng xin ứng trước tháng lương đầu để trả viện phí. 4 triệu là lương một tháng của tôi, tuy so với mức giá phải trả cho bố mẹ thì vẫn còn ít nhưng nó lại là một bước ngoặc của cuộc đời tôi, lần đầu tiên trong đời tôi đã đi làm và kiếm được 4 triệu từ chính bàn tay của mình.
- Dạo này thì bố mẹ lại khỏe hơn trông thấy, nhưng bỏ học rồi nên vẫn phải đi làm. Lại những ngày nhớ em lặng nề.
- Ôi trời, tối mấy hum nay tôi đi ngủ toàn mơ thấy người chết về tìm, chắc phải đi xem bói thôi.
28/11:
Na hang, một huyện dân tộc thiểu số sinh sống. Một ngày cuối tháng 11 dương lịch , trời mát, nắng êm. Thời tiết cũng dễ chịu, ngồi xem ô tô 2 tiếng đồng hồ còn phải bắt xe ôm đi một đoạn đường đất dài ê hết cả đít. Mãi mới đến nhà một ông thầy già người dân tộc.( nếu bảo tôi mê tín cũng được, bình thường tôi rất thích xem tử vi tốt xấu, 12 cung hoàng đạo…)
Nhà ông thầy bói toàn mùi hương khói, ngột ngạt quá nhưng tôi nghe nói người ta bảo ông thầy này cao tay nhất vùng. Ông mặc một bộ quần áo rất dị thường ngồi trên một cái phẳn gỗ. Tôi bước chầm chậm đến bên ông và ngồi xuống…
- Chàng trai, ta không có nhiều thời gian để bán cho con đâu. Tôi mới chỉ nghĩ linh tinh một tí thôi mà ông đã đoán được rồi, ông là người dân tộc mà nói tiếng king sõi gớm. (nghe nói ông chỉ gặp những mà ông đã chọn và có cách giải quyết).
Tôi đã quỳ xuống, đập đầu xuống phản gỗ:
- Ông xem giúp cháu xem dạo này cháu toàn mơ thấy người chết…
- Ta xem rồi yên tâm , việc này không sao đâu con đừng lo.
- Mà con chớ lừa ta, hum nay con đến đây chỉ để hỏi mỗi câu này thôi sao?
- Con chờ người ta bao nhiêu năm, yêu thầm người ta , rồi đổ bao nhiêu tiền đi một đoạn đường dài đến đây chỉ để hỏi ta câu này sao? Bao nhiêu người cũng như thế, ta đã cho họ toại nguyện rồi.
Tôi sẽ không nhúng tay vào khóa khứ, tôi chỉ muốn biết trước sau này tôi và em có chung sống với nhau thôi hay không.
- Tuy không có thời gian nhưng con xin ông 1 ngày đổi với 1 ngày. Ông có thể đưa con vào giấc mơ xem trước vận mệnh của con trong tương lai, nhưu ngã rẽ cuộc đời được không ạ?
- Được, ta sẽ giúp con!
Sau đó tôi lên giường và nằm ngủ và không nghe thấy ông lẩm bẩm được một lúc. Giâc mơ ấy có vẻ tua đi rất nhanh, bây giờ trong mơ thi thoảng lại thấy tiếng ông dẫn đường.
Ông còn rất cẩn thận ghi chép những hành động trong tương lai cho tôi . Ta sẽ giúp con 3 ngày mơ liên tiếp ! Đây là những khoảng khắc mà sau này con và người kia sẽ gặp phải trước hôn nhân.
- Vầng thưa ông (cái gì, cả đời tôi cũng không thể tin nổi là tôi và em còn có thể cưới nhau nữa cơ á…) Ôi những điều hiện tại , tương lai sẽ xảy ra, và đang xảy ra không hiểu vì sao lại bình yên đến thế.
Thực sự lúc tôi chuẩn bị vào sâu giấc mơ tôi đã từng nghĩ như thế nhưng quả thật tương lai không bình yên đến vậy. Vẫn có những lúc tôi và em đã lạc lối nhưng nhũng lúc ấy chúng tôi đã cố gắng vượt qua và chúng tôi đã làm được điều đó trong tương lai.
Còn phải đối mặt với hiện tại thì thật là khủng khiếp.
Đỗ trung hiếu 20 tuổi, vừa thi đậu trường đại học kinh doanh hà nội. Vâng đúng như sự thật về sau của tôi. Tôi học nghành kinh doanh ceo được 3 năm học cũng rất khó khăn, điều kiện kinh tế hạn hẹp nhưng may còn có khoản đi làm thêm không có thì thê thảm. Chỗ tôi học trong 3 năm cũng rất gần phương nấm và cường chó nhưng do bận nên thi thoảng mới có dịp đi chơi cùng nhau. Năm tôi ra trường, tìm được việc làm thì cũng là lúc em em thi đậu đại học, thế là trời lại tạo cơ hội cho tôi rồi vì đỡ phải thứ 7, cn về nhà chỉ để nhìn mặt em. Bây giờ nhớ em thì gọi phương nấm đi uống nước, phương nấm khác rủ em.
Công nhận sau giấc mơ tôi cũng thấy yên tâm hẳn phần nào về cuộc sống tương lai, và giờ tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ về tương lai rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...