Người Đẹp Và Giáo Sư


Editor: Libra moon
Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt trêu trọc trong miệng, Diệp Chuẩn chỉ sửng sốt trong phút chốc.

Sau khi phản ứng lại lập tức hùa theo, cuốn lấy đầu lưỡi chui vào của Chử Diễm, dây dưa một chỗ với anh.
Hai người không phải kiểu không hiểu tình người, trong lúc răng môi cuốn lấy nhau, có thể nghe được tiếng hô hấp ngày càng nặng nề.
Chử Diễm nửa đè Diệp Chuẩn trên phần tựa lưng trên sofa, đầu lưỡi rời khỏi miệng cậu.

Trằn trọc lướt một đường đi xuống, hôn lên cái cổ thon dài của cậu, nụ hôn kéo một đường dài để lại dấu vết ấm ướt trên làn da, mang tới cảm giác tê dại.
Diệp Chuẩn không phải kiểu người cấm dục, mà thời khắc này người phía trên người hôn môi mình lại là người mình thích, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang ngày càng nóng lên khác thường vì Chử Diễm.

Đó là bản năng của con người, ham muốn ôm ấp thân mật hơn nữa.

Đang lúc cậu muốn lật người đè đối phương xuống, nụ hôn trên cổ bỗng dưng ngừng lại.
Diệp Chuẩn: "? ?"
Chử Diễm kéo dãn khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Diệp Chuẩn.

Cậu mờ mịt nhìn anh, Chử Diễm đưa tay giúp cậu chỉnh lại cổ áo bị mình làm lệch, rồi hôn lên đôi môi hơi đỏ của cậu một cái, giọng nói anh khàn khàn: "Tôi đi lên tắm."
Sau đó lập tức đi lên tầng, để lại một mình Diệp Chuẩn.
Diệp Chuẩn nằm trên ghế sofa hai phút, trên mặt còn cái vẻ ngơ ngác ban nãy khi Chử Diễm đột nhiên dừng lại.

Cậu đứng hình mất mấy giây, nhưng cảm giác nóng ran trong cơ thể đã bị Chử Diễm dập tắt.
"Meo meo ~" Không biết từ khi nào Tiểu Ngũ đi tới, leo lên ngực cậu lăn lộn.
Cảm giác di động trên bụng làm Diệp Chuẩn hồi hồn, cậu cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ đang làm nũng, dở khóc dở cười vuốt ve cái bụng mềm mại của nó: "Bé cưng à, cha con còn như vậy hai lần nữa chú phế mất.

.

."
"Meo meo?"
"Chưa thấy ai vô trách nhiệm như vậy."
"Meo meo?"
"Con meo meo cái gì? Biết gì mà meo meo.

.

.

A!"
Diệp Chuẩn a một tiếng, đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

Mộc Mộc đang ngủ trong phòng, cậu nhanh chóng che miệng lại, nghiến răng nghiến lợi cúi đầu dùng sức vỗ mạnh móng vuốt của Tiểu Ngũ dưới hông mình nói: "Con muốn tạo phản à!"
Vừa nãy vừa sờ mó hôn hít với Chử Diễm, chỗ đó của cậu sớm đã có phản ứng.

Quần áo ở nhà lại mỏng, bị Tiểu Ngũ cho một vuốt có thể tưởng tượng được đau đến cỡ nào.
"Meo meo?"
"Con có biết mình đã làm ra chuyện tốt gì không?"

"Meo meo?"
"Con có biết con vừachạm vào chỗ nào không? Thiếu chút nữa hạnh phúc nửa đời sau của cha con đã bị phá hủy rồi đấy."
"Méo?"
"..

."
Móng vuốt của Tiểu Ngũ vẫn đặt giữa chân của cậu, vô tội nhìn Diệp Chuẩn, rõ ràng không biết mình đã làm gì sai.
Hai mắt Diệp Chuẩn và Tiểu Ngũ trừng nhau một hồi, thấy nó trưng ra vẻ thuần khiết không tỳ vết "Con chẳng làm gì sai".

Diệp Chuẩn tuyệt vọng tiếp tục co quắp trên ghế sofa, không thiết sống nữa nói: "Sớm muộn cũng bị hai người các con đùa chết."
Tiểu Ngũ không hiểu gì, làm xong chuyện xấu vẫn nằm trên bụng Diệp Chuẩn lăn lộn.
Bên kia Chử Diễm cũng không chịu nổi, anh lên đến tầng lập tức cởi quần áo đi tắm.

Dòng nước lạnh như băng nước dội thẳng vào cơ thể, xoa dịu cơn khô nóng đang cuộn trào trong cơ thể.
Anh không bị lãnh cảm, hôn người mình thích đương nhiên sẽ có phản ứng.

Anh muốn gần đối phương hơn bước nữa, thậm chí muốn chiếm lấy, để cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Nhưng trong nhà còn trẻ con, không thể cậu bé bị ảnh hưởng được.

Anh chuyển đến bên này không lâu, không ngờ lại có người yêu nhanh như thế.

Trong nhà lại chưa chuẩn bị đồ đầy đủ, anh sợ sẽ làm Diệp Chuẩn bị thương, tạm thời chỉ có thể nhịn.
Tắm xong xuống lầu, Chử Diễm thấy Diệp Chuẩn nửa nằm ở trên ghế sofa nhắm mắt lại.

Anh thả nhẹ bước chân đi qua, cầm điều khiển TV chỉnh âm thanh nhỏ lại, đang muốn gọi cậu dậy vào phòng ngủ, thì đã thấy cậu mở mắt.
Trong mắt Diệp Chuẩn không có tia buồn ngủ nào, rõ ràng nãy giờ cậu không hề ngủ.
Nhìn quần áo trên người Chử Diễm cùng kiểu với mình, cong khóe miệng, đưa tay kéo tay Chử Diễm: "Anh tắm xong rồi à?"
"Ừ." Chử Diễm ngồi xuống cạnh cậu, "Sao không vào phòng mà ngủ?"
"Không ngủ được, em đang xoa dịu nỗi đau con trai anh để lại."
"Cái gì?"
Diệp Chuẩn chỉ vào giữa hai chân mình thở dài, yếu ớt nói: "Sau khi anh châm lửa rồi bỏ chạy, Tiểu Ngũ đã cho em một vuốt."
Chử Diễm: ".

.

."
Tiểu Ngũ đang nghịch cuộn len bên được nghe được tên mình thì nhảy vọt tới, đứng giữa hai người làm nũng kêu một tiếng.
"Đừng kêu nữa bé cưng à." Diệp Chuẩn bị liệt tứ chi, dáng vẻ không thiết sống nữa "Con vừa gọi chú lại đau "bi", cha con trêu chọc còn chưa tính, con so với anh ấy còn lợi hại hơn."
Đang trách móc mình đây mà.

Chử Diễm nghe thấy lại dở khóc dở cười.

Muốn cười lắm, nhưng nhìn bộ dáng của cậu lại không đành, chỉ có thể nói: "Nghiêm trọng lắm à?"
"Nghiêm trọng lắm luôn, nó mềm xuống ngay lập tức." Diệp Chuẩn nghiêng đầu nhìn hắn, "Anh muốn xem tí không?"
".


.

.

Không xem."
"Haizz.

.

."
Diệp Chuẩn thở dài buồn bã tiếp tục co quắp .
Chử Diễm thấy thế, không nhịn được mím môi cười, dụ dỗ nói: "Lần sau hầm canh bù lại cho em."
"Canh gì? Dái bò hay hàu?" Diệp Chuẩn nhìn hắn, cười như không hỏi, "Anh không phải sợ em uống xong thú tính đại phát à? Đến lúc đó em không bị lừa như lần này nữa đâu."
Chử Diễm động tay gẩy tóc của cậu, trầm mặc một hồi.

Diệp Chuẩn thấy vậy, than thở trong lòng một câu "Quả nhiên là lãnh cảm", đang định nói mình chỉ đùa thôi, để anh đừng coi là thật thì nghe anh nói: "Chiều theo ý em."
Chiều theo ý em? Theo em? !
Niềm vui tới quá đột ngột, Diệp Chuẩn nghe xong, đột nhiên chống ghế sofa ngồi thẳng dậy: "Anh nói gì.

.

.

A!"
"Méo!"
Diệp Chuẩn còn chưa kịp nói hết lời, lại bị Tiểu Ngũ cào một cái.

Lại là vị trí vừa nãy, bởi vì cậu quên mất Tiểu Ngũ đang ngồi giữa hai người, trong lúc đứng dậy vô tình đè lên móng vuốt Tiểu Ngũ.
Lần trước mới vừa khỏi, lại cào trúng lần nữa, Diệp Chuẩn cảm thấy mình sắp phế thật rồi.
Chử Diễm bị cậu làm hết hồn, thấy cậu đột nhiên co rúm lại, vội vàng hỏi: "Bị cào chỗ nào? Để tôi xem chút!"
Diệp Chuẩn che quần quay về phía hắn, khóe mắt ửng hồng: "Cào trúng bé ciu rồi.

.

."
".

.

."
"Đau.


.

."
"Khụ." Chử Diễm vừa đau lòng vừa buồn cười, đưa tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt cậu, "Em ổn chứ?"
"Không ổn tí nào.

.

."
Diệp Chuẩn không còn hơi sức để nói nữa, đưa tay kéo quần ra, cúi đầu nhìn xuống vị trí bị cào kia, hai mắt đột nhiên trợn to, "A! Rách da rồi!"
"Chỗ nào? Nghiêm trọng lắm à?" Chử Diễm nghe vậy, theo bản năng tiến lại nhìn.

Thấy trên đó ngoài hơi hồng hồng ra thì không giống rách da như Diệp Chuẩn nói.
Chử Diễm: ".

.

."
Bên tai anh truyền đến tiếng cười nhỏ của Diệp Chuẩn, hàm chứa chút hả hê vì đạt được mục đích, cậu đặt cằm lên bả vai Chử Diễm: "Giáo sư, anh xem chỗ nào vậy?"
"Lại nghịch ngợm rồi." Chử Diễm bất lực, nhưng cũng yên lòng.

Nếu nơi đó bị cào rách da thật, mình phải đưa cậu đi gặp bác sĩ, vị trí này cũng hơi ngượng đó.
"Em đâu có nghịch." Diệp Chuẩn ôm anh, "Quá tam ba bận, thêm một lần nữa chắc em bất lực thật đó." May là bên trong cậu còn mặc quần lót, nếu không thực sự là một lời khó nói hết.
"Lần sau cẩn thận một chút." Chử Diễm nhắc nhở.
"Vâng." Diệp Chuẩn đáp lời.
Ngày hôm sau, Chử Diễm định vào phòng gọi Mộc Mộc dậy, không ngờ nhóc con còn chưa tỉnh, trái lại Diệp Chuẩn đã tỉnh trước rồi.
"Giáo sư, chào buổi sáng." Diệp Chuẩn dụi mắt, kéo Chử Diễm xuống hôn lên mặt anh một cái, "Anh dậy sớm vậy?"
"Một lát nữa còn phải đưa Mộc Mộc đi nhà trẻ." Chử Diễm nói, vòng sang bên kia giường, vỗ nhẹ vai Mộc Mộc, gọi nhóc con rời giường.
Trẻ con thích ngủ nướng, Mộc Mộc cuộn người trong chăn mấy lần mới bò dậy, mái tóc gọn gàng ban đầu trở nên lộn xộn.

Cậu bé ngồi trên giường nhìn xung quanh mấy cái, giống như chưa kịp phản ứng.
"Chào buổi sáng." Chử Diễm giúp cậu bé sửa lại tóc tai.
"Chào buổi sáng, chú Chử." Mộc Mộc tỉnh táo lại, rồi lại quay đầu nói với Diệp Chuẩn, "Chào buổi sáng, chú Tiểu Chuẩn."
"Chào buổi sáng." Diệp Chuẩn bò dậy theo, cậu hỏi Chử Diễm: "Mấy giờ rồi?"
"Vẫn còn sớm." Chử Diễm vừa giúp Mộc Mộc thay quần áo, vừa nói với Diệp Chuẩn, "Em có thể ngủ tiếp, tôi tự đưa Mộc Mộc đến trường trường học là được, nấu bữa sáng rồi đó."
"Em đi cùng anh." Diệp Chuẩn vươn vai một cái, rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Đợi tới khi Diệp Chuẩn làm xong mọi thứ đi ra, Chử Diễm và Mộc Mộc đã ngồi trước bàn ăn rồi.

Nhưng hai người không ăn trước mà đợi cậu tới ăn cùng.
Diệp Chuẩn đi tới, ngồi xuống đối diện Chử Diễm.
Bữa sáng hôm nay đều do Chử Diễm một mình chuẩn bị, có cháo gạo kê, kết hợp với các món ăn như bánh rán, trứng chiên, sữa đậu nành mới xay.

Diệp Chuẩn dùng đũa chọc vào giữa miếng trứng rán trên đĩa của mình, lòng đỏ màu vàng óng ánh bên trong chảy ra.
Cậu đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên qua đêm ở nhà Chử Diễm, buổi tối hôm đó cũng chính là hôm Diệp Chuẩn chạy từ quê về.

Trong bát mì Chử Diễm nấu cho cậu cũng có trứng chiên, tình cờ trứng lòng đào lại là món cậu thích nhất.
Hôm nay cũng giống như vậy, vẫn là hương vị cậu thích nhất.
Điều này làm Diệp Chuẩn ngạc nhiên, Chử Diễm có biết khẩu vị của mình không, hay đây chỉ là trùng hợp.
"Sao vậy?" Chử Diễm nhìn hắn nhìn chằm chằm trứng chiên không động đũa.
"Không sao." Diệp Chuẩn lấy lại tinh thần, nhìn anh cười nói, "Em chỉ đang cảm thán vừa thức dậy đã có bữa ăn sáng để ăn thật là thư thái."
Chử Diễm nhớ đến lon bia đông cứng trong tủ lạnh nhà Diệp Chuẩn, ngoài ra còn có mỳ ăn liền.


Biết ngay bình thường cậu không mua đồ ăn ngoài cũng sẽ ăn mỳ, cũng không biết làm sao cậu sống nổi qua ngày, anh lại nghĩ ngày mai nên món gì đó ngon ngon cho bữa sáng.
Ăn sáng xong, hai người đưa Mộc Mộc đến nhà trẻ.

Trên đường trở về, Chử Diễm nhận được cuộc gọi từ Giang Thừa, hẹn anh và Trầm Kiện An đi leo núi.
"Leo núi?"
"Đúng, ở ngay bên trung tâm Lý Công, không xa đâu."
Quán leo núi Giang Thừa nói nằm trong một trung tâm thể dục, là một bức tường đá nhân tạo, không cần rời khỏi thành phố.
Nếu như bình thường, rời khỏi thành phố cũng không sao cả.

Nhưng mà bây giờ anh đang được ủy thác chăm sóc người trẻ nhỏ, đương nhiên Chử Diễm không có kế hoạch rời khỏi thành phố.
"Có đi hay không người anh em, hiếm khi Kiến An có thời gian ra ngoài chơi trước khi kết hôn." Giang Thừa thấy anh không nói gì, lại hỏi thêm lần nữa.
Chử Diễm nghiêng đầu nhìn Diệp Chuẩn, Diệp Chuẩn hiểu ý: "Anh có việc bận à?"
Chử Diễm vẫn chưa trả lời, Giang Thừa bên kia nghe thấy lập tức hỏi: "Bên cạnh cậu còn có người khác à? Kêu người ta đi cùng đi!"
Chử Diễm suy nghĩ một chút, sớm muộn anh cũng sẽ đưa Diệp Chuẩn tới làm quen bạn bè mình, anh hỏi Diệp Chuẩn: "Bạn anh gọi đi leo núi, em có muốn không?"
Diệp Chuẩn gật đầu: "Em không thành vấn đề."
Sau khi đồng ý, Chử Diễm và Giang Thừa hẹn một lúc lâu thì cúp điện thoại, Diệp Chuẩn ở bên cạnh hỏi: "Bạn của anh hả?"
"Ừ, bạn cùng phòng thời đại học." Chử Diễm để điện thoại qua một bên, nhập địa chỉ theo lời Giang Thừa đã chỉ dẫn.
Diệp Chuẩn nhìn thấy địa chỉ anh nhập là nơi mình đã đi qua, liền nói: "Em đã từng đi qua chỗ này, để em chỉ đường cho, không thì để em lái xe cũng được."
"Được." Chử Diễm cũng không dài dòng, đậu xe qua một bên, đổi lái cho Diệp Chuẩn.
Diệp Chuẩn đã thi bằng lái từ khá lâu trước đó, chẳng qua lười lái nên chưa mua.

Cậu đổi sang ghế lái, khởi động xuất phát tới nơi Giang Thừa nói.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Chuẩn:.

.

Bé kiu đau.
Chử Diễm: Khụ, lần sau cẩn thận một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận