Người Đẹp Và Giáo Sư


Editor: Libra moon

Diệp Chuẩn chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp Lục Thiệu, cũng có thể bảo đảm trước đó chẳng có quan hệ gì với đối phương.
Dù vậy ánh mắt và lời nói cậu ta đều mang thái độ công kích rõ ràng, điều này làm cậu không khỏi bất ngờ, chẳng biết mình chọc vào người này khi nào.


Không khí đông cứng vài mấy giây, Nghiêm Tuấn bên cạnh Diệp Chuẩn kịp thời phản ứng, lên tiếng quát trách móc đối phương một câu: "Lục Thiệu! Cậu đang nói tầm bậy gì vậy?"

"Tôi cũng chẳng nói anh, gắt cái gì?" Lục Thiệu tức giận nói Nghiêm Tuấn, lại chuyển vấn đề lên người Diệp Chuẩn lần nữa, "Chẳng lẽ tôi không đúng? Ông chủ Diệp, hay là cả dũng khí để trả lời cậu cũng không có?"

"Không phải." Diệp Chuẩn nhếch môi cười,"Chỉ là Lục tiên sinh nhớ rõ chuyện năm xưa như vậy, giúp tôi nhớ ra năm đó anh cũng là một trong những người liên quan đến vụ án, nên hơi ngạc nhiên thôi mà."

Câu nói dễ dàng giải quyết của Diệp Chuẩn, như đánh một bạt tai thật mạnh lên mặt Lục Thiệu, sắc mặt cậu ta xấu đi: "Anh đang nói hươu nói vượn gì đó?"

*Nguyên văn 四两拨千斤 Tứ lạng bạt thiên cân: Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân.
Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.


"Tôi chỉ suy đoán thôi, đừng coi là thật." So với vẻ mặt u ám của Lục Thiệu, xem ra Diệp Chuẩn vẫn bình tĩnh như thường.
Cậu nâng chém rượu lên hướng về phía đối phương, "Nếu nói sai, tôi tự phạt một ly coi như lời xin lỗi."

Nói rồi Diệp Chuẩn uống một hơi cạn sạch ly rượu.



Trước thái độ thoải mái hào phóng của Diệp Chuẩn, ngược lại vẻ gay gắt của Lục Thiệu có vẻ không hợp lẽ.
Chỉ là khi nghe quán bar trước đó của Diệp Chuẩn dính tới ma túy, làm người ta cũng nhìn cậu bằng những ánh mắt dò xét khác nhau.


"Chuyện ‘Màn Thì’ hồi đó không liên quan tới Tiểu Chuẩn, chỉ vì nhìn lầm người nên bị liên lụy thôi." Nghiêm Tuấn lên tiếng thay Diệp Chuẩn giải thích, "Nghiêm Tuấn tôi là người thế nào mọi người không biết? Một trong những ranh giới cuối cùng của tôi, nếu Diệp Chuẩn chạm vào nó, sao tôi có thể tiếp tục làm bạn với cậu ta?"

Đúng vậy."

Một người bên trái Nghiêm Tuấn đột nhiên lên tiếng nói: "Vụ án 'Màn Thì' hồi đó tôi cũng đã xem qua, đúng là không liên quan tới Diệp Chuẩn, mọi người đừng lưu tâm."

Người nói thay Diệp Chuẩn ước chừng đã ngoài 30, diện mạo anh tuấn cương nghị, mặt mày tỏ rõ sự khinh bỉ.
Khi Diệp Chuẩn nhìn sang, nâng chén lên hướng về phía Diệp Chuẩn: "Mời cậu."

Diệp Chuẩn nhớ tên là Tạ Đông Nham, người của cục công an thành phố S.
Không ngờ anh ta sẽ lên tiếng thay mình giải vây, Diệp Chuẩn mỉm cười với đối phương, cũng nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, tỏ vẻ cảm tạ.


Khi cậu ngửa đầu uống rượu, đã bỏ lỡ nụ cười thú vị trên khóe môi đối phương.


Đã có Tạ Đông Nham người trong nghành bảo đảm, mọi người không tranh chấp về việc này nữa.
Chuyển sang khen ngợi Diệp Chuẩn tửu lượng tốt, những người khác cũng rối rít phụ họa, bỏ qua cuộc xung đột ngắn ngủi này.


Diệp Chuẩn uống rượu xong ngồi xuống, Nghiêm Tuấn ngồi bên cạnh múc cho cậu bát canh: "Cậu chưa ăn gì, uống chút canh này trước lót dạ đi."

"Cám ơn." Diệp Chuẩn nở nụ cười, nhấc bát canh lên uống hai ngụm.


"Muốn ăn gì? Tớ gọi người mang lên."

"Ăn những thứ này là được rồi." Diệp Chuẩn thuận miệng đáp lại, động đũa gắp món ăn trước mặt vào bát.
Vừa tới đã phải uống không ít, bụng cậu lúc này trống rỗng chỉ toàn rượu.


Nghiêm Tuấn thấy vậy, lấy đũa gắp cho cậu không ít thức ăn, vừa nói: "Lời của Lục Thiệu cậu đừng để trong lòng, chuyện năm đó không liên quan đến cậu."

Đôi đũa Diệp Chuẩn ngừng lại, liếc nhìn Lục Thiệu phía đối diện.
Thấy đối phương cũng đang nhìn về bên này, ánh mắt của cậu ta không tốt đẹp cho lắm, hình như cậu ta có thái độ thù địch rất lớn với cậu.



"Mặc dù không liên quan tới tớ, nhưng là cậu ta nói cũng không sai." Diệp Chuẩn thu hồi ánh mắt, ngăn cản động tác tiếp tục gắp thức ăn cho mình, chậm rãi nhấp một hớp canh mới nói, "Làm ơn tránh xa tớ chút đi, có người mắt sắp phun lửa tới nơi rồi kìa, tớ không muốn dẫn lửa thiêu thân mình đâu."

Nghiêm Tuấn sửng sốt một chút, ngay sau đó mới hiểu ra: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ và Lục Thiệu chỉ là bạn bè thôi, chẳng có quan hệ khác."

"Ừ, tớ biết." Diệp Chuẩn gật đầu một cái, bày tỏ mình hiểu, "Giống chúng ta."

Nghiêm Tuấn: ".
.
.
Quên đi, cậu ăn nhiều một chút."

Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục tới quán bar Diệp Chuẩn chiến đấu, trong đó có cả Lục Thiệu.


Tuy nét mặt Lục Thiệu vẫn tỏ ra khó chịu, nhưng cũng không thể tiếp tục lên tiếng gây khó dễ nữa.
Chỉ lặng thinh ngồi trong góc, thỉnh thoảng nhìn Nghiêm Tuấn và Diệp Chuẩn cười với nhau vài tiếng.


Cái nhìn chằm chằm cậu ta làm Diệp Chuẩn rất khó chịu, mỗi lần Nghiêm Tuấn đến gần đều đuổi anh ta đi.


Trong lúc đó, Diệp Chuẩn nhận được tin nhắn của Chử Diễm.
Lần nữa nhắc cậu uống rượu ít lại, tan tiệc sớm nhớ gọi điện thoại, tốt nhất là để anh tới đón.


Từ bữa tiệc đến quán bar, Diệp Chuẩn uống nhiều không đếm xuể, cậu đang dựa vào ghế sa lon, cúi đầu trả lời tin nhắn của Chử Diễm.


Diệp Tiểu Chuẩn: Giáo sư, thầy đang làm gì?


Chử Diễm: Soạn giáo án.


Diệp Tiểu Chuẩn: Nếu không thầy chợp mắt một lúc đi, lát nữa em gọi điện cho.


Chử Diễm: Không cần.


Chử Diễm: Bớt uống rượu lại.


"Dài dòng quá đi." Diệp Chuẩn khẽ cười, cầm ly nước lọc bên cạnh qua chụp hình rồi gửi đi.


Cậu không hay biết mọi




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận