Weibo chính thức của tập đoàn Ôn Viễn bình thường chỉ đăng một số bài liên quan đến công việc, ngoại trừ bài viết mới nhất ra thì còn có một bài liên quan đến Trần Điệp.
Chính là bài viết khai trương phố ẩm thực tháng trước, Trần Điệp làm người đại diện phát ngôn cũng chia sẻ lại bài viết đó.
Bây giờ, nhìn thấy hành động mang phong cách manga này khiến người ta rất thích thú.
Giữa một đống bài đăng Weibo về công việc đột nhiên lại nhảy ra một bài đăng cá nhân, thậm chí còn bày tỏ phô trương như vậy.
Các CEO hiện nay đều tỏ tình thế này à?
Chuyện này với gương mặt cao ngạo trong bức ảnh còn không phải là phong cách manga sao.
Bài viết vừa xuất hiện đã lập tức hấp dẫn đông đảo sự chú ý, lượt like, bình luận tăng vèo vèo.
[Sống lâu mới thấy, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một tuyên bố theo đuổi thoát tục như vậy.]
[Cái này thật sự là Weibo chính chủ ư?]
[Văn Điệp szd*!!!]
(*szd = shi zhen de = 是真的 = là thật.)
[Tui đã thấy và like bài viết đó rồi, cái này là admin tự đưa ra chứng cứ xác thực Văn tổng chính là bạn trai cũ của Điệp Muội hả?]
…
Sau khi tin đó đăng lên Weibo không lâu, Trần Điệp bị rất nhiều người tag vào.
Trần Điệp nhấn vào xem: “…”
Hành động thể hiện tình cảm này chắc không phải là Văn Lương làm đâu nhỉ, thật sự không phải là tác phong của anh.
Rất nhanh, Phương Nguyễn cũng gửi cho cô một tin nhắn.
[Phương Nguyễn: Rốt cuộc em và Văn tổng đang diễn trò gì vậy?]
[Phương Nguyễn: Hay là hai người đã hẹn hò rồi, bây giờ đang thử nghiệm cảm giác mới?]
Phương Nguyễn không hề bài xích chuyện Trần Điệp và Văn Lương qua lại với nhau.
Thậm chí một số nghệ sĩ có sugar daddy sau lưng cung cấp tài nguyên như vậy mới nổi lên được, Trần Điệp có một người theo đuổi thế này tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Huống gì gương mặt của Văn Lương còn có thể thỏa mãn không ít người mê sắc đẹp, chó ngáp phải ruồi phát triển thành một nhóm fan CP, mà phản ứng của các fan only với chuyện này cũng rất bình thường, sẽ không ảnh hưởng đến Trần Điệp.
[Trần Điệp: Em hoàn toàn trong sạch mà.]
[Phương Nguyễn: Anh ta thật sự theo đuổi em?]
[Trần Điệp: Ừm.]
[Phương Nguyễn: Chi bằng hai người tham gia một show yêu đương đi, nếu em đồng ý thì hẹn hò trong chương trình luôn, không đồng ý thì cứ từ chối sự theo đuổi khi chương trình kết thúc.]
[Trần Điệp: Trước tiên không nói đến chuyện em đồng ý hay không đồng ý, em xin hỏi chị cảm thấy Văn Lương là người chịu tham gia kiểu chương trình này sao?]
[Phương Nguyễn: Vốn dĩ chị cảm thấy không giống, nhưng nhìn thấy việc làm ngày hôm nay thì chị lại có cảm giác người đàn ông này có thể là một người trong nóng ngoài lạnh.]
[Trần Điệp: …]
[Trần Điệp: Show yêu đương á, chị đừng nằm mơ nữa!]
[Phương Nguyễn: Không sao, nếu hai người thật sự hẹn hò thì sau này còn có chương trình khác, ví dụ như chương trình theo chân vợ chồng, theo chân cha con, theo chân mẹ con, theo chân gia đình, tùy em chọn lựa nhé.]
Trần Điệp gửi một loạt dấu chấm lửng, lười lí sự với Phương Nguyễn về suy nghĩ chủ quan không thực tế này.
Sau khi thoát Weibo, Trần Điệp lấy đồ ngủ đi tắm, sau đó xông hơi mặt của mình một lúc rồi mới ra ngoài.
Có một tin nhắn từ Văn Lương gửi tới.
[Văn Lương: Ngủ chưa?]
Lần xuất đầu lộ diện này của anh khiến Trần Điệp hoàn toàn bị kinh hãi.
[Trần Điệp: Vẫn chưa.]
[Trần Điệp: Chuyện gì xảy ra với Weibo của công ty anh thế?]
[Văn Lương: Làm sao?]
“…”
Trong lòng Trần Điệp nói quả nhiên cái bài Weibo thể hiện tình cảm đó không phải là do Văn Lương đăng.
Ngay sau đó, Văn Lương lại gửi một tin nhắn.
[Văn Lương: Tôi bảo trợ lý đăng, nghe trợ lý Trâu nói như vậy được gọi là quét sạch tà đạo.]
Trợ lý Trâu là trợ lý sinh hoạt của Văn Lương, tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng là người nhỏ tuổi nhất, lại là con gái, nên đối với những chuyện trong giới fans thì hiểu biết hơn Chu Kỳ Thông rất nhiều.
Đương nhiên trợ lý Trâu không dám giải thích bốn chữ “quét sạch tà đạo” này trước mặt Văn Lương, là Văn Lương nghe được trong lúc cô và đồng nghiệp khác nói chuyện với nhau.
Văn Lương cũng không hề biết thuật ngữ “quét sạch tà đạo” trong giới fans được nói ra từ miệng anh nó khủng bố tới mức nào.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, có một thoáng Trần Điệp cảm thấy người phía sau màn hình không phải là Văn Lương.
[Trần Điệp: ……………]
[Trần Điệp: Anh bình thường một chút đi.]
Trần Điệp tắt đèn phòng ngủ, sau khi nằm lên giường lại không nhịn được nhớ đến bài đăng trên Weibo chính thức của Ôn Viễn ban nãy, càng nhớ đến mặt càng nóng lên, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Tuy hành động đó thật sự không giống với chuyện bình thường Văn Lương có thể làm ra, nhưng vẫn không ngăn được Trần Điệp vô cùng vui vẻ lúc này, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Trước đây, cô và Văn Lương ở bên nhau lâu như vậy, nhưng số người biết được mối quan hệ giữa cô và Văn Lương không nhiều.
Thứ nhất là vì quan hệ của bọn họ khi ấy ít có cơ hội để tiết lộ, Trần Điệp cũng lười cho người ta biết; thứ hai, chuyện cô là con gái ruột của Trần gia rất bất tiện cho cô khi tham gia nhiều hoạt động.
Nhưng bây giờ, Văn Lương dùng cách lỗ mãng và trực tiếp nhất là đăng lên Weibo như thể tuyên bố với cả thế giới vậy.
Không hiểu sao Trần Điệp có ảo giác bản thân đã được trao danh phận.
“…”
Ảo giác này chỉ quanh quẩn trong đầu cô một giây, sau đó cô lập tức giơ tay lên gõ mạnh vào đầu mình.
Cô là phụ nữ cổ đại thời xưa gì đó chắc?
Chỉ là đăng Weibo, một hành động theo đuổi thông thường thôi mà!
___
Nhưng đại tiểu thư nhà họ Diệp thì không được vừa ý cho lắm.
Tuy sau đó chuyện của cô và Văn Lương đã được cả đôi bên bác bỏ, nhưng cha mẹ của hai người vẫn có ý muốn làm mai mãnh liệt, tin tức còn bị một số người biết được.
Diệp Sơ Khanh không giống với đại tiểu thư danh giá bình thường.
Năng lực của cô ấy mạnh, thành tích lúc đi học vô cùng xuất sắc, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy của trường đại học số một số hai trong nước, cô ấy lập tức ra nước ngoài du học theo diện được nhà nước cung cấp chi phí, một năm đã lấy được bằng thạc sĩ về nước.
Vì vậy lúc tụ họp, nhiều tiểu thư danh giá cùng lứa sẽ cố ý cô lập cô.
Bây giờ, Ôn Viễn vừa đăng bài viết đó lên Weibo, bọn họ lại sôi nổi hẳn, nhao nhao tới hỏi han.
[Sơ Khanh này, sao Văn tổng lại nói đang theo đuổi cô diễn viên kia vậy, trước đây không phải anh ta còn đến coi mắt với cậu sao?]
[Văn tổng này thật sự hết chỗ nói, như thế chẳng phải đang tát thẳng vào mặt cậu ư?]
[Sơ Khanh, cậu có còn thích kiểu người nào không, tớ giới thiệu cho cậu nhé.]
Hừ.
Diệp Sơ Khanh trừng mắt một cái.
Lúc bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, trái lại bây giờ thì từng người một chạy tới.
Diệp Sơ Khanh lười để ý đến bọn họ, từ nhỏ tới lớn, cô cũng không được tính là hòa đồng, nhất là trong đám thiên kim nhà giàu cùng lứa này, đôi bên nhìn nhau không vừa mắt.
Thế mà ngày mai còn có một show thời trang phải tham gia, đến lúc đó còn phải nhìn thấy đám người kia.
Diệp Sơ Khanh nhìn điện thoại, đột nhiên trong đầu hiện lên một người.
Trần Điệp.
Không biết tại sao, Diệp Sơ Khanh cứ cảm thấy Trần Điệp sẽ là người mà cô thích gần gũi.
Cô nhấn mở Wechat của Trần Điệp, lại liếc nhìn thời gian, trong lòng nghĩ trễ thế này rồi gửi tin nhắn cho một người bạn không thân có phải là làm phiền người ta quá không.
Sau đó lại thay đổi suy nghĩ, nếu ngày mai chỉ có mình cô đi thì sẽ lúng túng lắm.
Trần Điệp lăn hai vòng trên giường vì hành động thể hiện tình cảm của Văn Lương, vừa lăn xong thì nhận được tin nhắn của Diệp Sơ Khanh.
Đây là tin nhắn đầu tiên sau khi hai người kết bạn Wechat.
[Diệp Sơ Khanh: Ngày mai cô có rảnh không?]
[Trần Điệp: Rảnh, sao thế?]
[Diệp Sơ Khanh: Ngày mai Jocely có show thời trang Tân Xuân ở quảng trường Thế Ngu, cô muốn đi chung với tôi không?]
Jocely là một nhà thiết kế thời trang tự do, trước đây Trần Điệp có biết tới, cũng rất thích phong cách thiết kế của cô ấy, trong tủ quần áo còn có mấy bộ do cô ấy thiết kế.
Cho nên cô cũng không do dự nhiều lập tức trả lời được.
____
Ngày hôm nay, phía trước và phía sau quảng trường Thế Ngu được bảo vệ rất nghiêm mật, không chỉ có show thời trang Tân Xuân của Jocely, còn có các hoạt động thương mại khác.
Quảng trường ở trạng thái nửa phong tỏa, không có chứng từ cho phép vào thì không được vào.
Trần Điệp cầm vé vào cửa điện tử mà Diệp Sơ Khanh gửi cho cô, đi đến lầu C đợi thang máy.
Xung quanh đã có một số người cũng đến xem show thời trang, đều đang đợi thang máy, Trần Điệp đứng cuối cùng đợi chuyến sau.
Thang máy lên rồi lại xuống, một mình Trần Điệp vào thang máy, ấn phím tầng trệt. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì có một nhóm người đi tới, nghe tiếng trước sau đó cửa thang máy mới mở ra lần nữa.
Năm sáu người đàn ông ngoài cửa nhìn thấy Trần Điệp cùng sững người như nhau.
Tiêu Thức là người đầu tiên phá vỡ im lặng: “Ơ, không phải là Trần Điệp đây sao.” Anh nhìn về phía sau, nhướng mày: “Văn tổng?”
Dạo này Văn Lương thường xuyên lên hot search chung với Trần Điệp, nhóm bạn bè vô lại như bọn họ sao có thể không hiểu, chỉ là thật sự không ngờ Văn Lương lại có thể làm tới mức này vì một cô gái.
Đổi lại là trước đây để bọn họ đoán, nếu có người tát Văn Lương một bạt tai thì sẽ có kết quả gì, chắc chắn là chết đến mảnh vụn cũng không còn, sao có thể giống như vị trước mắt được.
Thậm chí tối qua Văn Lương còn công khai theo đuổi, cũng xem như là cho Phó Vãn Mai một cảnh cáo.
Trần Điệp chào bọn họ theo phép lịch sự, sau đó nhìn về phía Văn Lương.
Văn Lương đứng ở phía sau, âu phục giày da, nở nụ cười, vượt qua mấy người phía trước bước vào thang máy, đến bên cạnh Trần Điệp: “Sao lại đến đây?”
“Xem show thời trang.”
Mấy người khác cũng theo vào thang máy, còn vô cùng tinh tế tự nói đến chuyện khác, chừa lại không gian cho Văn Lương và Trần Điệp ở góc thang máy.
“Buổi trưa cùng đi ăn cơm không?” Văn Lương hỏi.
Dáng người anh cao cao, giọng nói truyền tới từ phía trên Trần Điệp, bởi vì sát bên nên Trần Điệp còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm dịu của nước giặt xả thoang thoảng nơi cổ áo của anh, hoà lẫn với một chút hương thuốc lá bị nhiệt độ cơ thể hâm nóng.
Trần Điệp không biết tại sao, trong không gian nhỏ hẹp, chật chội này, xung quanh còn có bạn bè của anh, mà cô lại không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Còn chưa biết show thời trang phải xem đến lúc nào mới kết thúc.”
Văn Lương không để ý, nói: “Vậy bên chỗ tôi kết thúc sẽ đến tìm em.”
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra, những người khác cười nói trêu chọc mấy câu rồi rời đi trước.
“Xem show với ai?” Văn Lương hỏi.
Trần Điệp ngập ngừng một chút: “…Diệp Sơ Khanh.”
Văn Lương nhướng mày, có mấy phần ngạc nhiên: “Em quen cô ấy?”
“Quen biết trong ngày tổ chức đại hội ngành điện ảnh trước đây.” Giọng Trần Điệp càng nói càng nhỏ, bắt đầu cảm thấy lúc trước tức giận với Văn Lương vì chuyện này thật sự có chút mất mặt, “Lúc đó tôi không biết tin tức kết hôn của anh là bị đồn với cô ấy.”
Thậm chí khi đó, Trần Điệp còn nghe Diệp Sơ Khanh nổi giận đùng đùng mắng đối tượng coi mắt của cô ấy tám trăm lần.
Văn Lương chỉ đành thở dài, đưa tay lên xoa xoa cằm cô: “Sau này em sẽ không nghe thấy loại tin tức này nữa, cho dù có cũng là với em.”
“…”
Gần đây có chuyện gì xảy ra với người đàn ông thối tha này vậy!
“Anh bớt chiếm tiện nghi của tôi đi, ai muốn bị truyền tin tức này với anh.” Trần Điệp đập tay anh.
Tay của Văn Lương bị cô đập cho rớt xuống, lại tiện thể nắm lấy tay cô đẩy về phía trước một bước, ấn Trần Điệp lên tường, hạ tầm mắt, nhếch khóe môi cười như không cười với cô: “Bảo bối, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo không phải là thói quen tốt gì đâu.”
“…”
Trần Điệp lười lí sự với anh, muốn rút tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt, chỉ đành cạy từng ngón tay của anh ra.
Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra lần nữa, thêm một nhóm người lên tới đây.
Dẫn đầu chính là Diệp Sơ Khanh.
Vừa rẽ khúc ngoặt thì nhìn thấy hai người này, Diệp Sơ Khanh bị dọa đến nỗi buông một câu chửi tục, vỗ vỗ ngực mình, thấy rõ là hai người, trong lúc nhất thời trở nên cạn lời: “Nè, tôi nói hai người đó, có thể giữ chút mặt mũi cho tôi không?”
Trần Điệp: “…”
Ngược lại Văn Lương cảm thấy chẳng sao cả, lười biếng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó lại nhìn Trần Điệp, bỏ lại một câu “Lát nữa tôi đến tìm em” rồi xoay người rời đi.
Diệp Sơ Khanh chậc chậc hai tiếng: “Hóa ra người đàn ông khốn kiếp này còn có thể chủ động đến tìm người khác cơ đấy.”
Trần Điệp bị biểu cảm đó của cô ấy chọc cười: “Đi thôi.”
_____
Show thời trang vẫn chưa bắt đầu.
Hội trường được bố trí nguy nga lộng lẫy, hoa hồng màu hồng phấn kết thành lan can vây xung quanh sàn catwalk chữ T, bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống ánh sáng mạnh, rọi lên sân khấu.
Diệp Sơ Khanh kéo Trần Điệp đi lấy ly rượu sâm panh rồi lần lượt ngồi vào chỗ.
Ở bên kia, một vài tiểu thư danh giá đang tụ lại nói chuyện với nhau, ánh mắt vừa như vô tình vừa như cố ý lia nhanh về phía bọn họ.
“Này, đó chẳng phải là cô diễn viên được Văn Lương nhìn trúng sao, sao lại đi chung với Diệp Sơ Khanh vậy?”
“Trông quan hệ của hai người bọn họ còn rất thân thiết.”
“Chẳng phải Trần Thiệu nói đó là em họ của anh ta sao, không chừng trước đây có quen biết?”
“Sao có thể thật sự là em họ của anh ta được, ông cụ Trần gia chỉ sinh hai người con, con gái của Trần Khoa không phải là Trần Thư Viện à.
Có lẽ là để qua mắt mọi người thôi, dù sao Trần Điệp này vốn là người của công ty anh ta, danh tiếng xấu đối với anh ta cũng không có lợi gì.”
…
Trần Điệp liếc bên kia một cái, mấy người đó lập tức thu hồi bớt tầm mắt.
“Cô rủ tôi đến xem show chung với cô chắc không chỉ đơn giản như vậy đâu nhỉ?” Trần Điệp hỏi.
“Thông minh.” Diệp Sơ Khanh nhấp một ngụm sâm panh, khẽ cười: “Nhưng vốn dĩ chuyện này phải do cô chịu trách nhiệm, tên khốn Văn Lương đã làm tôi mất mặt nhiều như thế, nên phải để cô đến trả lễ rồi.”
“Được thôi.” Trần Điệp nở nụ cười, cũng lập tức chấp nhận.
Lúc đang nói thì có một người bước vào cửa, là nhân vật chính trong cuộc thảo luận mới vừa rồi – Trần Thư Viện.
“Này, vẫn chưa hỏi cô, rốt cuộc cô và Trần Thiệu là quan hệ gì thế?” Diệp Sơ Khanh hơi khép miệng, tiến lại gần hỏi bên tai Trần Điệp.
Trần Điệp: “Là quan hệ như Trần Thiệu nói ấy.”
“Em họ?”
Diệp Sơ Khanh nhướng mày.
Người ngoài thấy video đó thì tin ngay, nhưng những người trong giới thương nghiệp như bọn họ sao có thể không hiểu, theo lý mà nói Trần Thiệu chỉ có một cô em gái họ, chính là Trần Thư Viện.
Bây giờ, nếu người ta không cảm thấy video làm sáng tỏ đó của Trần Thiệu là đang qua mắt mọi người, thì cũng sẽ cảm thấy Trần Điệp là đứa con riêng nào đấy rơi rớt ở bên ngoài của Trần gia.
“Không tin à?” Trần Điệp nghiêng đầu nhìn cô ấy.
Diệp Sơ Khanh: “Vậy thì cũng không phải…”
Trần Điệp nói: “Tôi và Trần Thư Viện sinh cùng một ngày.”
“Cho nên?”
Diệp Sơ Khanh nói xong thì cảm thấy có gì đó sai sai, chợt nghĩ đến điều gì, cô nhỏ giọng chửi một câu, đè giọng xuống thấp hơn: “Là cái tôi đang nghĩ?”
“Cô nghĩ cái gì?”
“Cái cẩu huyết nhất nhất nhất luôn ấy.”
Trần Điệp cười nhìn cô: “Chắc là cái cô đang nghĩ đấy.”
“ĐM.” Diệp Sơ Khanh lại nhịn không được chửi một câu, cảm khái nói: “Thế kỷ 21 rồi, không ngờ vẫn còn thể loại tình huống này.
Vậy sau đó làm sao phát hiện được?”
“Lúc nhỏ, tôi không lớn lên ở Yển Thành, sau này ông cụ Trần phát hiện ra mới đến tìm tôi.
Chỉ có điều sau đó tôi cũng không trở về Trần gia.”
Diệp Sơ Khanh nghe xong hết sức kinh ngạc, nhìn Trần Thư Viện ở cách đó không xa, lại nhìn Trần Điệp: “Thân phận này của cô cũng khó bề phân biệt quá đấy.”
Rất nhanh, show thời trang đã bắt đầu.
Ánh đèn xung quanh hội trường đồng loạt tắt, chỉ chừa lại ánh đèn trên sân khấu, ánh sáng mạnh màu trắng phản chiếu trên sàn chữ T, sau đó bản nhạc piano không lời vang lên.
Rốt cuộc dưới sân khấu cũng yên tĩnh lại.
Từng người mẫu mặc trang phục của bộ sưu tập Tân Xuân bước ra.
Yển Thành là địa điểm đầu tiên tổ chức show thời trang lần này của nhà thiết kế Jocely trong năm nay, trong đó còn có vài sản phẩm là phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có duy nhất một cái.
Sản phẩm thiết kế loại một này sẽ không được bày trên kệ của cửa hàng, mà sẽ cho mọi người chọn mua sau khi show thời trang lần này kết thúc.
Tuy bình thường Diệp Sơ Khanh và các thiên kim nhà giàu khác không có chủ đề chung nào để nói chuyện, duy chỉ có chuyện mua túi là giống với bọn họ.
Số lượng túi xách ra mắt trong show thời trang lần này không nhiều, chỉ có hai chiếc.
Vừa kết thúc, Diệp Sơ Khanh đã lập tức kêu người lấy hai chiếc túi kiểu mới, thử một chút rồi hỏi Trần Điệp: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Cái có hoa văn động vật đẹp đấy.” Trần Điệp nói.
Diệp Sơ Khanh lại xoay một vòng trước gương: “Tôi cũng thấy vậy.” Cô ấy kêu người đem chiếc túi này đi gói lại, “Cô không thích gì sao?”
“Cô cảm thấy đôi giày kia thế nào?”
Trần Điệp hất cằm, chỉ vào đôi giày thủy tinh trên kệ.
Ngay từ khi người mẫu bước ra, Trần Điệp đã chú ý đến đôi giày đó, phía trên khảm thủy tinh trong suốt, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, đẹp vô cùng.
“Đẹp lắm, nhưng đối với tôi mà nói đôi giày đó quá cao.” Diệp Sơ Khanh nhìn xuống chân của cô: “Cô mang chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Diệp Sơ Khanh nói xong thì kêu người lấy đôi giày đó lại đây.
Cùng lúc, Trần Thư Viện ở bên kia cũng nhìn trúng đôi giày này.
Nhân viên xoay trái xoay phải nhìn hai người: “Hai vị tiểu thư có con mắt thật là tinh tường, nhưng đôi giày đó là phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ có đôi này, chi bằng hai vị tiểu thư thương lượng với nhau xem ai là người thử trước.”
Ánh mắt của Trần Thư Viện cũng nhìn về phía bọn cô.
Trần Điệp nở nụ cười rộng lượng: “Không sao, để cô ta thử đi, tôi sẽ không cướp cái mà người ta thích.”
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, lấy đôi giày ra đi đến trước mặt Trần Thư Viện, ngồi xổm xuống thử giày cho cô ta.
Cùi chỏ của Diệp Sơ Khanh đụng vào cánh tay Trần Điệp một cái, lại gần bên tai cô với bộ dạng hận không thể rèn sắt thành thép: “Chuyện gì xảy ra với cô thế, thích thì cướp về đi, còn chắp tay nhường cho người ta à?”
Trần Điệp nghiêng đầu, khẽ nháy mắt với cô ấy, có thể nhìn thấy chút xảo quyệt toát ra từ trong sự dịu dàng đó.
“Vậy chứ cô ta không mang được đâu.”
Diệp Sơ Khanh vẫn chưa hiểu, nhân viên ở bên kia đã lên tiếng xin lỗi: “Đôi giày này không vừa với cỡ chân của Trần tiểu thư.”
Jocely chỉ làm ra một đôi giày thủy tinh phiên bản giới hạn này, đương nhiên kích cỡ cũng chỉ có một, là cỡ giày 36 phổ thông nhất, Trần Thư Viện không mang vừa.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười xì xào.
Diệp Sơ Khanh cũng cười theo, tình huống này quả thật vô cùng khớp với câu chuyện trong truyện cổ tích.
“Vốn dĩ đôi giày thủy tinh này là để công chúa mang, nhưng lại có vài người là tu hú chiếm tổ chim khách còn mặt dày đi cướp.” Diệp Sơ Khanh khoan thai nói: “Đúng là không biết ngượng.”
Những người xung quanh vốn chỉ chú ý đến Trần Điệp và Trần Thư Viện, nhưng vừa nghe thấy lời này của cô ấy thì nhận ra được phía sau có chứa ẩn ý, tiến tới hỏi: “Sơ Khanh, tu hú chiếm tổ chim khách trong lời cô nói là ý gì vậy?”
Diệp Sơ Khanh cười: “Thì là ý đó đó.”
Mặt Trần Thư Viện đỏ bừng, chỉ muốn mau chóng ngắt lời Diệp Sơ Khanh, vừa mới mở miệng thì cửa hội trường mở ra, Văn Lương bước vào.
Mọi người đồng loạt im lặng, nhất thời có suy nghĩ khác nhau.
Bình thường Văn Lương chỉ tham dự hoạt động thương nghiệp, hiếm khi qua lại giữa các nơi.
Ở hội trường có nhiều người chỉ nghe đến tên của anh chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy người thật.
“Không ngờ Văn Lương có thể đẹp trai như thế đấy?”
“Anh ấy tới tìm ai vậy, Diệp Sơ Khanh hay là Trần Điệp?”
Văn Lương lia mắt một vòng.
Anh cũng ít khi tham dự các hoạt động tụ tập phụ nữ thế này, sau khi tìm thấy Trần Điệp thì đi thẳng qua đó, nhỏ giọng hỏi: “Kết thúc chưa?”
“Chuẩn bị thử giày.” Diệp Sơ Khanh trả lời thay cô, cô ấy vẫy tay gọi nhân viên, “Đem đôi giày lại đây.”
Trần Điệp ngồi xuống ghế, nhân viên cầm đôi giày tới, ngồi xổm trước mặt Trần Điệp: “Tôi thử giày giúp cô nhé.”
Văn Lương đứng ở một bên, vô số ánh mắt tò mò xung quanh lướt qua bên này, anh vẫn hoàn toàn thản nhiên như không có gì.
Cho đến khi nhìn thấy nhân viên đó nắm lấy mắt cá chân của Trần Điệp chuẩn bị cởi giày của cô thì mới cau mày.
Văn Lương giơ tay ra chặn tay của nhân viên lại: “Để tôi.”
Anh nói xong thì lập tức ngồi xổm trước mặt Trần Điệp.
Trần Điệp ngơ ngác, chân rụt về sau nhưng bị Văn Lương kéo lại.
Anh nhướng mày nhìn Trần Điệp một cái, cởi đôi giày cao gót cô đang mang ra, đặt chân trần của cô lên quần tây của anh.
Chân của tiểu cô nương trời sinh đã xinh đẹp, ngón chân thon dài, mượt mà, móng chân cắt tỉa gọn gàng, đặt trên quần tây của anh còn có chút ngại ngùng, nhón chân xấu hổ không đặt lên hết.
Diệp Sơ Khanh nhìn thấy cảnh tượng này, ở bên cạnh trừng mắt một cái.
Hừ.
Tên đàn ông thối tha đã nói với cô cái câu gì mà “không ưa cô”.
Không phải bây giờ còn muốn ngồi xổm trước mặt mọi người mang giày cho người ta sao.
Ngạo mạn chết tiệt.
Văn Lương mang đôi giày thủy tinh cho Trần Điệp, vừa vặn với bàn chân nhỏ bé.
Anh ngẩng đầu nhìn Trần Điệp, không quan tâm đến xung quanh, nở nụ cười: “Công chúa, bây giờ có thể đi ăn cơm với tôi chưa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...