Cuộc hội nghị đến đây kết thúc, mọi người lục tục giải tán, chẳng mấy chốc trong phòng họp đã chỉ còn lại ba người, sắc mặt Thịnh Hoài Tuyên thoạt nhìn có chút mỏi mệt, anh đưa tay nhéo nơi giữa hai đầu lông mày, bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.
Anh đi ra ngoài nhận điện thoại, Triệu Đình Kiệt đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Đông Chí, đôi tay cắmđút trong túi quần nhấc miệng cười, bóng dáng cao lớn bao phủ toàn bộ Thẩm Đông Chí.
“Vừa rồi cô Lâm có nghiêm túc nghe không?”
Thẩm Đông Chí cười: “Tất nhiên, tôi cũng muốn tranh thủ cho cha tôi một phần mà.
”
“Vậy cô Lâm định bỏ ra bao nhiêu?” Triệu Đình Kiệt cúi người , một tay chống ở trên ghế, một tay ái muội vuốt ve đùi cô, gần như muốn đưa tay với vào giữa hai chân cô.
“Chủ tịch Triệu bỏ ra bao nhiêu tôi cũng sẽ bỏ ra bấy nhiêu.
”
Nói xong Thẩm Đông Chí lại nói: “Còn về Khoa Cự? Cứ như vậy thôi sao?”
“Người đẹp đừng lo lắng, Hoài Tuyên sẽ có biện pháp.
”
Dứt lời, Thịnh Hoài Tuyên nhận điện thoại xong đi vào trong phòng họp, mà Hàn Thành ở đầu kia nghe lén cũng cau mày, chỉ có Triệu Đình Kiệt là thong dong đứng dậy cài nút áo, rời đi.
*
Ba ngày sau, trong văn phòng của Hàn Thành, Thẩm Đông Chí bưng ly trà hoa nhài đi qua đi lại, trong lòng không ngừng tự hỏi Thịnh Hoài Tuyên sẽ làm như thế nào bây giờ, anh sẽ cho Khoa Cự lợi ích gì?
——Theo như lời như Triệu Đình Kiệt nói, Thịnh Hoài Tuyên thật sự đã giải quyết xong chuyện này, ngày hôm qua Khoa Cự đã gọi điện và thông báo đồng ý dùng 10 tỷ đầu tư để đổi lấy 23% cổ phần, con số này thậm chí còn cao hơn cả Đỉnh Tín đưa ra.
Về chuyện này Thẩm Đông Chí cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng cũng may mà Thịnh Hoài Tuyên đã nhanh đã cho cô một cơ hội.
Hai tuần sau hai bên sẽ thực hiện bước tiếp theo, trước đó, để ăn mừng việc đàm phán đầu tư thành công, Thịnh Hoài Tuyên mời cô và Triệu Đình Kiệt đến trung tâm nghỉ dưỡng.
……….
Thịnh Hoài Tuyên chọn một nơi nằm giữa trung tâm thành phố để Hàn Thành nghỉ ngơi, là một nơi nổi tiếng được nhiều người biết đến với các tác phẩm điêu khắc tự nhiên.
Trước khi đi Hàn Thành nói với Thẩm Đông Chí là không cần lo lắng, nếu cô đã quyết định đầu tư thì nên đầu tư từng bước nhỏ, anh đã đầu tư nhiều năm sao lại không hiểu? Tiền không phải thứ dễ cầm như vậy.
Buổi sáng đúng 7 giờ, ba người lái xe tới một cái hồ câu cá được bao bọc bởi thiên nhiên, Triệu Đình Kiệt trông rất am hiểu mà thả câu, trong chốc lát đã làm xong hết mọi thứ, Thẩm Đông Chí chỉ cần phụ trách ngồi trên ghế quăng cần câu xuống dưới.
Còn về phần Thịnh Hoài Tuyên?
Nghe điện thoại, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi đã có ba cuộc điện thoại gọi đến, lúc sau anh dứt khoát đi đến hồ bên kia nghe.
Hôm nay Triệu Đình Kiệt mặc quần áo rất giản dị, anh ta mặc một chiếc sơ mi dài tay phối với quần đùi màu xám, nhưng bầu không khí ngột ngạt xung quanh anh ta cũng không giảm đi tí nào.
"Tháng sau ở Thượng Hải sẽ tổ chức diễn đàn kinh tế, cô Thẩm có hứng thú không?"
Thẩm Đông Chí xoay đầu nói: "Nếu như chủ tịch Triệu có thời gian thì tôi cũng có thời gian.
"
Nói xong Thẩm Đông Chí nhìn sang cái hồ đối diện, ở bên kia Thịnh Hoài Tuyên vẫn đang nghe điện thoại, nhưng sắc mặt so với lúc nãy thả lỏng hơn rất nhiều, chắc là vốn đầu tư đã khiến cho tinh thần của anh thoải mái hơn không ít, không còn trạng thái căng thẳng, suy nghĩ nát óc, không cho bản thân mình nghỉ ngơi như mấy ngày trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...