Nói xong cô đứng dậy khỏi người Hàn Thành, kéo váy áo chỉnh tề xoay người rời đi, căn bản không quay đầu lại, chỉ để lại một mình Hàn Thành dở khóc dở cười ngồi ở trên ghế trong phòng làm việc, áo sơ mi bị cởi hết hàng cúc, chỗ đũng quần vẫn còn một cây côn tᏂịt đang nảy lên muốn xông pha chiến trường.
……….
Ba ngày sau cuộc gặp hư tình giả ý kia Thẩm Đông Chí lần lượt gọi điện cho Triệu Đình Kiệt và Thịnh Hoài Tuyên, ba người hẹn nhau ở nhà hàng Westing Italy, là nhà hàng nước ngoài nổi tiếng ở Tân Kinh, từ đầu bếp đến phục vụ tất cả đều là người Italy, Thẩm Đông Chí lập tức hiểu mục đích của bọn họ.
—— Bọn họ muốn thử cô.
Thẩm Đông Chí cảm thấy bọn họ đang làm điều thừa, thân phận của cô cực kỳ phù hợp, con người Đường Đại Sơn tuy không có đầu óc kinh doanh nhưng lại từng là một học sinh có thành tích cực kỳ cao, lúc trước khi Thẩm Bách Khiêm ra nước ngoài làm ăn dẫn theo ông căn bản không cần đến phiên dịch , ông tinh thông ba ngôn ngữ, Anh Pháp Ý, ngay cả tiếng Thụy Điển và tiếng Nga cũng có thể giao lưu đơn giản , mà đó là chỉ bị giới hạn ở giao tiếp chứ trên giấy thì hoàn toàn không, bây giờ Thẩm Đông Chí nhớ lại cái kệ sách và từ điển của Đường Đại Sơn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Ngày hè nóng bức, dù bật điều hoà nhiệt độ thấp cũng không thoải mái mát mẻ bằng gió ở trên tầng cao, Thịnh Hoài Tuyên ra tay rất hào phóng, trực tiếp bao luôn cái tầng cao nhất để cho ba người dùng cơm, Thẩm Đông Chí giao tiếp với quản lý và nhân viên phục vụ cực kỳ trôi chảy, quản lý còn cúi người hôn lên mu bàn tay của cô.
“Tổng giám đốc Thịnh, chủ tịch Triệu, thật ra tôi có một câu hỏi, tuy rằng hàng năm tôi vẫn thường chạy qua lại giữa Trung Quốc và Italy nhưng tình huống ở trong nước lại không quá quen thuộc, cha tôi giới thiệu Thành Dương nên tôi mới đầu tư, nhưng tôi không có kinh nghiệm về niêm yết thị trường, vì sao anh lại chọn tôi?”
Chẳng đợi hai người thử Thẩm Đông Chí đã tự mình tung ra vấn đề của bản thân, Thịnh Hoài Tuyên im lặng không nói gì, nhưng Triệu Đình Kiệt thì lại trở tay đẩy vấn đề cho cô.
“Cô Lâm, gia đình của cô làm về đầu tư, theo quan điểm của cô thì niêm yết thị trường là gì?”
Thẩm Đông Chí đã nghĩ đến điều này, cô giơ tay để cho người phục vụ bưng một đĩa hoa quả đến, sau đó chọn một quả táo từ trong đó, dùng một con dao cắt táo xiên xẹo, sau đó hỏi Triệu Đình Kiệt làm thế nào để có thể bán được quả táo bị tổn hại như thế này.
Đáp án ở đây ba người đều biết, không phải giảm giá để bán ra mà là sẽ cắt quả táo này ra bày lên đĩa nhìn đẹp mắt rồi sau đó bán với giá cao.
Đây chính là niêm yết thị trường, tràn ngập lừa dối và cám dỗ.
Cách so sánh sinh động này đã khiến cho bầu không khí sôi động hơn chút, ánh mắt Thịnh Hoài Tuyên dừng ở trên khuôn mặt và cần cổ trắng nõn của cô, anh nghĩ có lẽ hôm nay cô không trang điểm, hoặc chỉ phủ một lớp phấn rất nhạt.
Rất đẹp.
Mỹ nhân là cảnh đẹp ý vui, hơn nữa Thẩm Đông Chí còn là mẫu hình mà Thịnh Hoài Tuyên thích, không phải khuôn mặt hình trái xoan tiêu chuẩn giống như Thịnh Hoài Nhu, mà là đôi mắt sáng ngời, đôi môi mịn màng, đơn giản mà nói, gương mặt này dù có diễn vai ác nữ cũng không khiến người ta ghét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...