Nói xong Thẩm Đông Chí ôm lấy cổ của Hàn Thành, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh, động tác trên tay Hàn Thành hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục xoa nắn.
Quỷ nghèo mới cần đưa ra thị trường, đúng, lời này tuy có hơi thô nhưng lại đơn giản đến thô bạo, vì sao phải đưa ra thị trường?
Một chữ thôi, tiền.
Đưa ra thị trường có rất nhiều chỗ tốt, có thể tăng vốn , hạ thấp tỷ lệ nợ nần, lại tăng được sức ảnh hưởng của công ty.
Nhưng đồng thời việc đưa ra thị trường cũng có rất nhiều nguy hiểm, cổ phần nắm giữ sẽ bị pha loãng, cần phải công khai số liệu hoạt động thường xuyên, công ty cũng dễ bị ảnh hưởng bởi chấn động của thị trường chứng khoán.
Cho nên dù là ở Mỹ hay Trung Quốc cũng có rất nhiều công ty lớn không niêm yết trên thị trường.
Đối với nhóm tập đoàn hùng hậu này mà nói bọn họ vừa không thiếu tiền cũng không thiếu tiếng, vì sao phải niêm yết thị trường?
—— Niêm yết thị trường chỉ là một loại thủ đoạn, chứ không phải là mục đích.
Lấy Hoài Sâm làm ví dụ, từ khi thành lập cho đến bây giờ chỉ có 2 công ty của tập đoàn này được niêm yết ở trên thị trường, hơn nữa đều là công ty con, công ty mẹ chưa từng có kế hoạch đưa ra thị trường.
Trên đường đi Thẩm Đông Chí đã kiểm tra và phát hiện một trong hai công ty con đã được niêm yết khi mới thành lập Hoài Sâm, mục đích đại khái là để góp vốn trù tiền, trong khi công ty thứ hai được niêm yết vào lần đầu tiên Thịnh Ngọc Văn bị bệnh nặng, Thẩm Đông Chí cảm thấy vẫn là vì tiền.
Nếu hai lần đều vì tiền, vậy còn lần này thì sao?
Sau khi nghe xong mấy lời này Hàn Thành lại phải lau mắt nhìn Thẩm Đông Chí, năng lực quan sát của cô càng ngày càng mạnh.
“Em nhạy cảm hơn rồi.
”
Hàn Thành nói một câu hai nghĩa, Thẩm Đông Chí khẽ cắn môi, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trả thù.
Cô kéo tay Hàn Thành đi xuống, nước chảy ra từ giữa hai chân đã làm ướt quầи ɭót, Hàn Thành dùng ngón tay vân vê làm chúng vừa dính vừa ướt.
“Hàn tổng uống trà chiều xong chưa?”
Trả lời cô là sự xoa bóp càng thêm ác ý hơn của Hàn Thành, anh đẩy áo cô lên, Thẩm Đông Chí không mặc nội y, hai cặρ √u" tuyết trắng lập tức bắn ra.
Hàn Thành nắm lấy một bên vu" xoa bóp, bên còn lại thì ngậm vào trong miệng dùng sức liếm mu"t, tay của Thẩm Đông Chí lần xuống dưới thắt lưng của anh, quả nhiên sờ đến một cây côn tᏂịt cứng như sắt.
“Còn chưa đóng cửa đâu……”
“Không sao……cứ để cho bọn họ nhìn xem tôi làm em thế nào……”
Nói xong anh kéo chân Thẩm Đông Chí để cô ngồi trên người mình, lâu lắm chưa làm nên côn tᏂịt của anh cứng đến phát đau, gấp không chờ nổi muốn dùng nước của cô để làm dịu cơn khát của mình.
Động tác của Thẩm Đông Chí còn vội hơn anh.
Cô dùng sức kéo áo sơ mi của Hàn Thành ra, tay nhỏ mềm mại cởi đai lưng, khoảnh khắc côn tᏂịt chạm vào mông, cô với tay vào giữa hai chân đẩy mép quầи ɭót sang bên, tạo điều kiện cho Hàn Thành tiến vào.
Quy đầu nóng bỏng cọ xát cánh hoa ướt át, Hàn Thành thở dốc nặng nề, tay nắm lấy eo cô ấn một cái, nhưng đổi lại chỉ là một cái cắn tàn nhẫn của Thẩm Đông Chí.
Cơn đau nhức truyền đến khiến Hàn Thành rên một tiếng, động tác trên tay cũng dừng lại.
Thẩm Đông Chí thò lại gần liếm vành tai anh, trong giọng nói có hai phần ranh mãnh.
“Đây là trả lại cho anh.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...