Người Đẹp Thượng Vị
……….
Sáng sớm hôm sau Thẩm Đông Chí tỉnh từ rất sớm, ngày hôm qua sau khi kết thúc trận hoan ái kia đã là hoàng hôn, vì cô không có quần áo cho nên Chu Hi Nghiêu đã giữ cô lại qua đêm, cô cũng đồng ý, nhưng cô bị lạ giường nên ngủ không quá ngon.
Lúc này Hồ Sơn đang bị sương mù bao phủ, ánh sáng chỉ vừa đủ để nhìn rõ người, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chim hót thanh thúy vang lên từ chỗ sâu trong rừng núi.
Thẩm Đông Chí xốc chăn lên để chân trần đi xuống giường, tự rót cho mình một ly nước, tiếp theo lấy cao bôi chỗ bị phỏng ngày hôm qua, tuy rằng vết đỏ đã tiêu nhưng cô cảm thấy vẫn nên bôi thêm lần nữa tốt hơn.
Thẩm Đông Chí đi đến mở cửa sổ, sau đó ngồi trên bệ thành cúi đầu dùng ngón tay chấm cao bôi vào đầu gối.
Cùng lúc đó, quán cà phê bên dưới đường có một chiếc xe hơi màu đen có rèm che đi tới, Thịnh Hoài Tuyên cùng Thịnh Hoài Nhu đều ở ghế sau xe.
“Hoài Tuyên, hành trình hôm nay đã sắp xếp tốt rồi, đến Thọ Xương trước —— Hoài Tuyên?”
Thịnh Hoài Nhu vừa lật văn kiện vừa nói chuyện với Thịnh Hoài Tuyên, quay đầu lại thì phát hiện Thịnh Hoài Tuyên căn bản đang không nghe mà xuyên qua cửa sổ nhìn về phía bên phải.
Ánh mắt Thịnh Hoài Tuyên nhìn theo hướng đó, trong mắt Thịnh Hoài Nhu hiện lên một chút kinh ngạc.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc áo sơ mi nam rộng thùng thình, lọn tóc dài vén ra sau tai, cặp đùi trắng nõn thẳng tắp cực kỳ thu hút sự chú ý.
Bởi vì cách cửa sổ sát đất, cô gái lại cúi đầu cho nên ngũ quan có chút mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn rõ được đôi môi mềm mại no đủ hồng của cô, đồng thời cũng càng làm tăng sự mông lung mỹ cảm của cô.
—— Ngày hôm qua Thẩm Đông Chí cũng không trang điểm, trước khi ra cửa chỉ là thoa một chút son cho có màu sắc, đến giờ thì ngay cả son môi cũng không dùng, có thể nói là một gương mặt mộc hoàn toàn tự nhiên.
“Quả nhiên là cô gái 20, xa như vậy mà cũng đẹp tới mức không gì sánh được, Hoài Tuyên còn nhớ cô ấy không? Đây là con gái của ông chủ AST Italy, mấy ngày hôm trước mừng thọ cha, cô ấy cũng có tới.
”
Thịnh Hoài Nhu vừa nói đến đây, Thịnh Hoài Tuyên cũng đã nhớ ra, đúng là tuyệt sắc mỹ nhân, cho dù là trang dung tinh xảo hay là phù dung trong nước thì vẫn cực kỳ hấp dẫn người khác.
Tuy rằng ngày đó Thẩm Đông Chí không nói chuyện nhiều với Thịnh Hoài Tuyên nhưng chỉ bằng đôi ba câu khách sáo Thịnh Hoài Tuyên vẫn có một chút ấn tượng với cô.
So sánh với bữa tiệc ngày hôm đó thì Thịnh Hoài Tuyên cảm thấy Thẩm Đông Chí bây giờ còn đẹp hơn một phần.
Giống như một….
quả đào mật mới ra khỏi nước.
Đang chăm chú bôi thuốc nên Thẩm Đông Chí không phát hiện ánh mắt ở bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen có rèm che nhanh chóng đi về hướng nghĩa trang Thọ Xương.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng của Chu Hi Nghiêu vang lên, Thẩm Đông Chí quay đầu nhìn lại thì thấy anh đã mặc áo sơ mi sáng màu và quần dài, chẳng qua tóc có chút rối loạn.
“Buổi sáng muốn ăn gì? Tôi làm cho em.
”
Thẩm Đông Chí mím môi: “Tùy thôi.
”
Ừ, câu trả lời kinh điển, nhưng mà hôm nay Thẩm Đông Chí hiển nhiên không có lộc được ăn sáng, vừa mới đứng dậy thì điện thoại đang sạc ở chỗ bàn học đã vang lên.
Nếu như không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối Hàn Thành sẽ không gọi điện thoại cho cô lúc 6h sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...