" Thẩm Đông Chí, có người muốn gặp."
Thẩm Đông Chí đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe điều này lông mi chợt run rẩy.
Cô đã bị kết án hai năm, mà vẫn có người gọi đến tìm?
" Thẩm Đông Chí, tù nhân mã số 203169, có người cần gặp."
Nhân viên trại giam gõ cửa hô to một lần nữa, Thẩm Đông Chí đành phải đứng dậy, anh ta mở cửa phòng giam và còng tay, dẫn cô đến cuối hành lang, đứng đợi cô ở đó là người đứng đầu khu 201.
Người đứng đầu yêu cầu mở khóa còng tay, đưa cho cô bộ đồng phục mới, dẫn cô đi gặp cai ngục.
Thái độ cai ngục quả thật là rất tốt , mở miệng một tiếng cô Thẩm, còn tự thân đưa Thẩm Đông Chí đi qua hành lang dài dằng dặc tiến về phòng thăm nuôi.
Có chút hiếu kỳ cũng có chút nghi hoặc, cô chẳng có người thân, cũng không có tý quyền thế , là người nào mà lại tốn công tốn sức đi gặp cô?
Sau mười phút, quản giáo mở cửa phòng thăm cho cô, trong phòng tối, Thẩm Đông Chí đi vào ngồi trên ghế, cửa rất nhanh liền bị đóng lại.
Lạch cạch một tiếng, đèn treo trên đỉnh đầu sáng lên, vẻ mặt Thẩm Đông Chí vẫn không thay đổi, cô ngước mắt nhìn, đập vào mắt là một khuôn mặt đàn ông sắc nét.
Mắt kính gọng vàng, bộ âu phục màu xanh đậm có phần sang trọng , khuy măng sét được chạm khắc bằng vàng nguyên chất, đây nhất định là người đàn ông quyền thế.
Cô nghĩ thầm trong lòng.
Người đàn ông ngồi đối diện kia cũng đang quan sát Thẩm Đông Chí.
Cô rất đẹp, không trang điểm cũng có thể đẹp một cách khiến cho người ta kinh ngạc , làn da thịt trắng ngần, đôi môi đầy đặn, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, dù cho trên người đang mặc đồng phục tù nhân cũng không che hết ánh hào quang.
Tóm lại, người phụ nữ này thuộc dạng thanh thuần mà tuyệt mỹ.
Đương nhiên, anh không đến đây vì vẻ đẹp của cô.
"Xin chào, cô Thẩm.Tôi là Hàn Thành."
Người đàn ông mở miệng đánh tan sự im lặng, đồng thời lịch sự giới thiệu tên của mình, Thẩm Đông Chí tự nhiên mỉm cười đáp lại.
" Xin chào, anh Hàn."
Hàn Thành gật đầu, lập tức cầm cặp văn kiện trên bàn mở ra xem.
" Thẩm Đông Chí, nữ, 22 tuổi, hai năm trước vì tội danh lừa đảo mà vào tù, bản án thi hành còn lại 18 năm.
Cô Thẩm, tôi nói đúng chứ?
Thẩm Đông Chí im lặng.
"Cô Thẩm, xem ra mặc dù rất thông minh, nhưng vận may lại không được tốt lắm.
"
Dứt lời, Hàn Thành lấy từ trong túi âu phục lấy ra một tờ chi phiếu đẩy đến trước mặt cô, Thẩm Đông Chí cúi đầu xem xét, là một dãy số, 20 triệu tệ.
"Anh muốn tôi làm gì?"
Năm phút sau, Hàn Thành trình bày xong kế hoạch của mình.
Thẩm Đông Chí cong môi.
" Nói cách khác, anh cho tôi 20 triệu, còn cho tôi tự do, sau đó nhận tôi làm người của anh? "
" Không, cô Thẩm hiểu lầm rồi, tôi đang tìm kiếm một đối tác, mà thứ tôi cho cô Thẩm không phải tự do mà là tự do tương đối, sau khi cô Thẩm ra tù sẽ có người tiếp tục giúp cô thụ án.
"
" Nói cách khác, tôi vẫn có thể khiến cô phải trở về cuộc sống lao tù."
Thẩm Đông Chí nhíu mày.
"Ồ? Vậy tại sao lại là tôi? "
Hàn Thành đưa một phần văn kiện khác trong tay cho cô, cô lật xem vài trang, trong mắt lập tức hiểu rõ mấy phần, hóa ra đây là người từng bị cô lừa.
Lúc trước Thẩm Đông Chí định dựa vào lừa gạt để kiếm tiền, nhưng làm cái gì có thể lừa gạt nhanh nhất, càng nghĩ cô càng thấy bản thân có chút hiểu biết về kiến thức tài chính, thế nên Thẩm đông Chí quyết định lựa chọn quỹ đầu tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...