Đối với việc tưởng tượng đến Đường Duy Quân để tự an ủi Thẩm Đông Chí không hề có cảm giác áy náy, nghe nói 80% phụ nữ đều có ý nghĩ bị cưỡиɠ ɠiαи đến cao trào, dục vọng thuần khiết khiến cô mơ mộng về một người đàn ông mạnh mẽ không có quan hệ huyết thống thực sự không phải là vấn đề lớn.
Lúc này trong đầu Thẩm Đông Chí tràn ngập hình ảnh côn tᏂịt của Đường Duy Quân, một tay cô đặt trên ngực, cách áo ngủ mỏng manh bắt đầu nhào nặn xoa bóp, tay khác luồn vào quầи ɭót viền tơ an ủi tiểu huyệt trống rỗng.
Bầu ngực mẫn cảm bị ngón tay kí©ɧ tɧí©ɧ nhanh chóng đứng thẳng, đầṳ ѵú nở rộ, cọ thành một điểm trên vạt áo.
Cơ thể đê mê mất kiểm soát, Thẩm Đông Chí dùng ngón tay xoa nắn chờ cửa huyệt chảy ra chất lỏng mới cắm ngón tay vào sâu bên trong, nhẹ nhàng ra vào.
Lúc này chẳng biết tại sao trong đầu cô đột nhiên lại nghĩ đến đầu lưỡi của Đường Duy Quân.
Đối với phụ nữ mà nói, khoái cảm mang lại khi được liếm tiểu huyệt đôi khi còn mãnh liệt hơn là côn tᏂịt.
Đầu lưỡi anh nhất định cũng giống côn tᏂịt của anh, to dài, dày rộng , ướt át, vừa linh hoạt lại mạnh mẽ.
Cái lưỡi ướt át được bao phủ bởi gai lưỡi thô ráp, nó cọ sát tiểu huyệt, kéo ra từng đường chỉ trong suốt da^m mĩ, khiến cô thở gấp liên tục, toàn thân run rẩy.
Thẩm Đông Chí đắm chìm trong ảo tưởng , tiểu huyệt càng ngày càng ngứa, dịch dâm không ngừng chảy ra, thân mình cô run rẩy, cắn môi rêи ɾỉ thành tiếng.
"A......!ư......!ư......!ưm........"
Lúc tốc độ tay đẩy nhanh hơn, đầu ngón tay cọ vào điểm G, trên mặt cô đều đã ửng đỏ mang nét gợϊ ȶìиᏂ lôi cuốn, váy ngủ bị xốc đến bên hông, dịch da^m chảy tràn đầy tay, giữa hai chân phát ra tiếng "òm...ọp...!" sắc tình.
Cuối cùng, nghĩ đến hình ảnh Đường Duy Quân dùng miệng ngậm lấy hạt châu mu"t mạnh một cái, Thẩm Đông Chí đẩy sâu ngón tay vào bên trong.
"A ——!"
Tiếng rêи ɾỉ cao vu"t vang lên, hai chân Thẩm Đông Chí căng ra, toàn thân không ngừng run rẩy, dịch mật trong suốt theo từng đợt co rút kịch liệt trào ra, khiến quầи ɭót ren ướt đẫm như có thể vắt ra nước.
Thẩm Đông Chí phải nằm trên giường một lúc để bình ổn hơi thở, sau đó mới rời giường đi tắm , thuận tay tiếm quầи ɭót ướt nhẹp vào đống đồ bẩn.
Cùng lúc đó, Đường Duy Quân vừa tắm rửa xong nằm ở trên giường, đầu giường của anh có một cái túi màu đen, nó được cất giữ trong két sắt trước lúc anh vào tù, hôm nay mới được nhận lại.
Anh lất túi văn kiện bên trong ra, đây là một bản di chúc được bảo quản rất tốt.
Anh lật tờ di chúc thứ nhất, ánh mắt rơi vào tên trên đó, suy nghĩ cũng chậm rãi trở về mười mấy năm trước.
Lần đầu tiên Đường Duy Quân nhìn thấy Thẩm Đông Chí là lúc anh mười tuổi.
Năm đó, cha anh, Đường Đại Sơn, cũng chính là thư ký riêng của ông cụ Thẩm, nắm tay anh đi vào biệt thự nhà bọn họ.
Ông cụ Thẩm là Thẩm Bách Khiêm.
Vừa qua sinh nhật lần thứ sáu mươi, ông nằm trong phòng ngủ chính của ngôi biệt thự cũ, nhiều dụng cụ máy móc tiên tiến khác nhau được gắn trên giường để bảo vệ cuộc sống sắp tàn lụi của ông.
Đường Đại Sơn không dẫn Đường Duy Quân vào phòng bệnh, Đường Duy Quân buồn bã đứng chờ dưới hiên, tiện đi dọc hành lang.
Thẩm Đông Chí ở ngay cuối hành lang.
Cô mặc váy viền ren trắng cùng giày da bò màu đen, đầu tóc mềm mại được tết thành bím tóc, cuối cùng ở phần đuôi có thắt chiếc nơ bướm to, vô cùng xinh đẹp, nhìn như thiên thần hạ phàm nơi trần gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...