Đúng lúc đó nhạc trong đại sảnh vang vọng giống như trợ lực cho người đẹp. Tịnh Nhi có kêu cũng không ai nghe thấy, lập tức bị đám Ngân Hà và bạn bè cô ta ôm lấy, kéo về phía sau.
Bọn họ mặc dù đều là tiểu thư song cũng không phải dạng trói gà không chặt giống cô trước đây. Xem thân thể Vi Ái Nhi này mặc dù lâu không làm việc nặng song cũng rất khỏe, thế mà chống cự với bọn họ cũng không ăn thua!
Mấy cô gái mặc váy diêm dúa, đi giày cao gót lênh khênh nhẹ nhàng vừa cưỡng ép vừa lôi kéo Tịnh Nhi đến tận vườn của khu nhà này. Giờ là lúc chính tiệc bắt đầu, không có ai điên mà mò ra đây tận hưởng không khí trong lành cả. Nếu có đôi nào muốn hàn huyên cũng phải là chuyện của lúc tiệc gần tàn.
Vậy là bạn nhỏ của chúng ta thân cô thế cô, số phận chính thức rẽ sang đường khác!
Trời ơi!
Bạn Lưu Ngân Hà vốn ghi hận với cô, hôm đó còn cẩn thận chuẩn bị món quà lớn cho Đại Thần sama. Hai người bọn họ đáng lẽ đã nên duyên nên phận, cũng chỉ vì cô làm kì đà cản mũi mà thứ gì cũng không thành. Thậm chí Ngân Hà còn bị boss làm mất mặt bằng cách đuổi về một cách khéo léo.
Lô gíc của nữ phụ số 1 là gì?
Chính là nam chính làm gì cũng không sai, chỉ có kẻ cản đường và những loài mang giới tính nữ bên cạnh nam chính mới sai!
Quan trọng hơn, những kẻ này phải bị loại bỏ mới được..
Cô nuốt nước bọt, thấy tương lại mù mịt hệt như màn đêm này vậy. Không đúng, còn hơn ấy chứ! Đêm lúc này đã xuống thật sâu, nhưng xung quanh chỗ nào không giăng đèn kết hoa? Chỗ nào không có ánh sáng chiếu tới chứ??
Nhất định bọn họ sẽ dồn cô vào một góc, mỗi người dùng một gót giày cao gót nện cho cô một phát. Mặt cô sẽ biến dạng và trí nhớ vốn đang yên ổn của cô sẽ bị mất đúng như lời tiên đoán của Hải Ninh xinh đẹp..
Hết rồi!
Tất cả đều hết rồi!
“Lưu tiểu thư!” Đang bi ai vì bị điệu đi như tù binh, giọng nam khàn gợi cảm phía sau gọi giật cả đám người lại. Mấy cô gái liếc qua nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Ngân Hà đợi lệnh. Cô con gái duy nhất của Lưu Khải chán nản dừng lại, chậm chạp ngoảnh mặt về phía sau.
“Lại là anh?”
“Tôi đi tìm cô nãy giờ!” Người đó tiếp tục lên tiếng, gót giày nhanh chóng nhịp trên mặt sàn.
Mấy cô gái vốn đang kìm chặt hai tay Tịnh Nhi đều vô thức buông lỏng, mặt cũng ngẩn ra nhìn người đàn ông vừa tới. Tịnh Nhi không giấu được tò mò, cũng lén lút quay mặt lên nhìn.
Cũng may cô tiếp xúc với vẻ đẹp của nam chính đã lâu nên nhìn người này mới không bị sốc. Chả trách những cô nàng khác thấy anh ta cái lập tức buông lỏng ngay! Người này không hổ danh là nam nhân ngôn lù, đẹp đến ma mị!!
Không phải kiểu đẹp trai băng lãnh như Đại Thần, mà vẻ đẹp này mang thiên hướng khác biệt hoàn toàn. Anh ta cao tầm mét tám, thân thể cân đối và hoàn mỹ trong bộ vest màu xám lịch lãm được cắt may vừa khít với người. Mái tóc đen ngắn ngủn được vuốt ngược ra phía sau làm tăng thêm độ chín. Một khuôn mặt hoàn mỹ đến từng chi tiết, đôi môi mỏng hồng sắc, cánh mũi cao, đôi mắt ánh lên từng tia mị hoặc câu nhân kì dị. Và đặc biệt nhất chính là giữa trán anh ta có một nốt ruồi son.
Nốt ruồi son ấy đỏ đến chói mắt làm người ta vừa nhìn qua lập tức ghi nhớ, muốn quên cũng không thể quên được.
“Tìm tôi làm gì?” Ngân Hà nhíu mày, khó chịu hỏi lại. Có lẽ lúc này, ở đây chỉ có mỗi cô và Lưu tiểu thư này là còn đủ tỉnh táo trước nam sắc.
Ây, còn tưởng mình bị bệnh mê giai nặng lắm cơ, ai ngờ là chỉ ở trước bạn Thần mới thế..
“Ông chủ cho gọi cô..” Anh ta nhếch môi bạc, nụ cười như sóng biển nhấn chìm mọi thứ xúc cảm. Nhưng đó là với mấy cô gái xung quanh, còn đối với Ngân Hà thì dường như nụ cười ấy là một sự khiêu khích công khai.
Cô nàng vừa thấy anh giai này cười, mày đã nhăn lại thành một đường dữ tợn. Khiếp quá, sát khí bắn ra bốn phía rồi!
Ai đây? Kẻ nào lại như có thâm thù đại hận với Lưu tiểu thư cao cao tại thượng thế này?
“Đã đến lúc rồi!”
“Đi!” Ngân Hà bực bội nối gót theo giai đẹp, nhanh chóng xoay người tính di chuyển về phía trong sảnh.
“Vậy..” Một cô gái trong số đó khó khăn lên tiếng “Lưu tiểu thư..”
Tịnh Nhi nhân lúc bọn họ bối rối, nhanh chóng dùng giày cao gót đạp lên chân người đứng bên cạnh mình. Bàn tay cũng vận toàn lực, hất mạnh gọng kìm bên cạnh, ngoạn mục thoát khỏi đám người này.
Lưu Ngân Hà chỉ nhíu mày nhìn Tịnh Nhi chạy về phía cô nàng, có lẽ vì ở đây có người ngoài nên không dám nói gì hết. Cô mặc kệ đám người đang ngây ra kia, nhanh nhẹn tiến về nơi giai đẹp đứng, thiếu điều nhào đến ôm chân anh ta mà gọi “ân nhân“. Cuối cùng cũng có thể thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc, trở lại được đại sảnh đầy những người.
Hừ, xem xem trong này Lưu tiểu thư cô có dám bỏ mặt nạ xuống mà hành hung tôi nữa không?
Cô load nhanh, thân hình mét chín của Đại Thần ngay lập tức hiển hiện trước mắt. Ây, lúc này mới thấy cao thật có lợi, đi đâu cũng không sợ bị lạc mất! Tịnh Nhi vừa gật gù vì chân lí mới phát hiện, vừa cố gắng lách qua đám người muốn đến cạnh boss lớn. Giờ phút này chỉ có ở chung với boss mới an toàn, le ve bên cạnh ăn uống nhỡ đám người khi nãy quay lại tiếp tục dùng sức mạnh ép cô đi thì chỉ có đường tím mặt gãy mũi!
“Đi thật nhanh..” Ngân Hà kéo mạnh khuỷu tay Tịnh Nhi, xiết chặt làm cô đau đến tái mặt. Chiều cao của cô ta cũng vượt trội hơn hẳn nên dễ dàng bắt được Tịnh Nhi trong tay.
Giữa sảnh hoa lệ ồn ào những thanh âm cười nói cùng tiếng nhạc du dương, Ngân Hà giữ vẻ mặt cười vặn vẹo, cúi đầu thì thầm vào tai cô. Nhìn thoáng qua hai cô gái có vẻ rất thân thiết, giống như đang mải mê trao đổi về một vấn đề thú vị nào đó mà thôi.
Giai đẹp đứng cách đó không xa, đôi mắt sâu đầy ẩn ý của anh ta liếc về phía Tịnh Nhi. Khóe môi nhếch lên một nụ cười thâm trầm như chứng minh anh ta biết tất cả mọi chuyện nhưng lại không nguyện ý tiến lên giúp đỡ cô.
“Lưu tiểu thư, cô nhẹ tay chút..” Tịnh Nhi nhắm mắt không nhìn sự đời tàn nhẫn kia nữa, cô lạnh giọng “Tay tôi bị thương không phải chuyện hay với cô đâu!”
“Đừng có lên giọng!” Cô ta gằn tiếng, âm thanh trầm thấp thật sâu, thật nhiều căm hận “Chỉ là bị thương? Có tin tôi làm tay cô mất luôn không?”
“Haha~ Đại Thần biết chuyện này chắc sẽ vui lắm!” Tịnh Nhi cười nhẹ, đèn nháy thấp thoáng chiếu trên mặt cô làm nó có chút hư ảo kì dị “Vì vị hôn thê tương lai của mình thì ra lại là người tốt đến vậy..”
“Cô..” Nhắc đến Đại Thần, Lưu Ngân Hà lập tức lỏng tay. Tịnh Nhi nhân đó mà hất cô ta ra, vì giày cao gót quá cao nên Ngân Hà có điểm loạng choạng “Dám đe dọa cả tôi? Cô cứ chờ đấy!”
“Lưu tiểu thư, đến giờ rồi..”
“Câm miệng!”
“Mau đi thôi!”
“Con khốn, mày chờ đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...