Ca làm buổi tối nhanh chóng kết thúc, Tịnh Nhi mãn nguyện cầm trên tay những đồng tiền lương đầu tiên của mình. Mặc dù không quá nhiều nhưng lại mang ý nghĩa quan trọng với cô, đây chính là lần đầu tiên Tịnh Nhi tự bỏ sức lao động ra để kiếm tiền nuôi thân!
Thế nhưng.. Cậu bạn Hải Ninh này, cậu có thể đừng phiền mình hưởng thụ hạnh phúc được không hả?
Từ lúc nhận định cô chính là Vi Ái Nhi, vẻ mặt cool ngầu nghiêm túc.. các thứ của bạn Hải Ninh đã biến mất không dấu tích. Nếu như mọi người nghe cậu ta giới thiệu cô chính là Ái Nhi, thì chỉ ngạc nhiên chút ít sau đó quay sang hỏi thăm qua loa rồi trở về với công việc của mình... thì Hải Ninh này lại khác. Cậu ta liên tục hỏi chuyện Tịnh Nhi một cách tường tận, xem cô đã đi đâu, như thế nào.. rồi bị đâm cảm giác ra sao? Có đau đớn không? Kẻ đã đâm cô giờ ở chốn nào?.. Nói chung là đau hết cả đầu!
Đã nhận định người ta bị mất trí nhớ rồi mệt mỏi các kiểu rồi thì đừng như vậy nữa được không?
Mặc dù biết là cậu ta nhiệt tình như vậy vì cậu ta quan tâm tới Ái Nhi này nhưng người đang chịu đựng những câu hỏi ấy lại là cô đây này! Ái Nhi giờ này có lẽ chẳng còn trên đời mà thụ hưởng niềm hạnh phúc được người khác quan tâm đến thế đâu!
Vì đã nhận định cô là Vi Ái Nhi nên mấy cô gái không còn rủ Tịnh Nhi về nhà ngủ nữa. Bọn họ dường như coi việc cô đi cùng Hải Ninh kia là việc hiển nhiên vậy đó! Cậu ta nói trong nhà cậu ta vẫn còn mẹ và bà ngoại, thế nhưng nửa đêm tới nhà người ta thế này cô thật sự có chút ngại ngùng.. Hơn nữa, cô còn chưa có tắm!
Từ hôm qua đến giờ chưa được tắm phát nào, đã thế còn vừa trải qua lao động nặng nhọc đổ đầy mồ hôi nữa chứ..
Cũng may thân thể bạn Nhi này không có mùi hôi chân hôi cánh, nếu không đảm bảo bạn Hải Ninh có cho thêm tiền cũng không dám đi gần thế này!
Ôi, tiền này làm gì đây? Chẳng lẽ lại đi mua quần áo?
Đúng rồi, trưa nay quay lại chỗ trọ kia quên mất không hỏi xem đồ đạc cũ của cô ở đâu rồi. Đúng là đống đồ và quần áo của Vi Ái Nhi cũ nát đến mức không thể cũ nát hơn, nhưng trong lúc nghèo rớt mồng tơi thế này thì dùng tạm còn hơn cởi chuồng. Ngày mai nhất định phải nhờ Hải Ninh cùng quay lại đó lấy đồ mới được!!
“Sao vậy? Có lạnh không?” Cả đám nhân viên nhất loạt rời khỏi quán, sau đó chia tay nhau ở một ngã tư nhỏ. Hải Ninh và cô đi về một hướng riêng biệt, nhìn kiểu này có lẽ nhà của cậu ta cũng ở cùng khu nhà trọ cũ với Ái Nhi rồi.
Trời đêm sương xuống nên khá lạnh, quần áo trên người Tịnh Nhi mặc dù chất lượng rất tốt nhưng cũng không quá nhiều, thế nên cô rất nhanh đã cảm nhận được hơi gió lùa qua áo. Gầy gò thật bất tiện, lạnh cũng không có mỡ giúp giữ ấm!
Tịnh Nhi lần thứ N hạ quyết tâm nhất định sau này phải nuôi lớn thân thể này, dù sao với cô có mỡ mới là đẹp chân chính!
“Không sao đâu!” Tịnh Nhi mỉm cười lắc đầu, xem đi, cậu thanh niên này mặc cũng đâu có đủ ấm? Một chiếc áo sơ mi trắng phía trong, một chiếc áo len mỏng và áo khoác mong manh bên ngoài. Ấm hơn cô cũng chỉ là chiếc khăn quàng trên cổ.. Lẽ nào lại muốn học người ta lấy khăn quàng cho cô?
“Chị lúc nào cũng mạnh mẽ quá nhỉ?” Giọng nói của Hải Ninh đột ngột chuyển sang chua xót kì lạ. Cô vốn đi trước cậu ta hai bước, nay Hải Ninh dừng lại làm khoảng cách giữa hai người bị kéo ra càng xa.
Tịnh Nhi cảm thấy người này thật khó hiểu, cô quay người, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé ấy chìm hẳn trong bóng đêm và gió lộng.. Thê lương vô cùng.”Sao vậy?” Cơn gió bất chợt làm Tịnh Nhi không nhịn được mà run rẩy hai cái. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, khu ổ chuột tối đến không ngờ, ánh sáng duy nhất chính là từ những ánh đèn leo lét chiếu xuyên qua khe cửa.
Tự dưng Tịnh Nhi cảm thấy hối hận.. CMN! Cô ngây thơ đi theo một người con trai lạ mặt, còn muốn đến nhà cậu ta qua đêm nữa chứ. Tại sao cô lại dễ dàng tin tưởng người khác đến như vậy? Là do mọi người ở quán nói tốt cho Hải Ninh hay do cậu ta chỉ cần nhìn cổ tay đã đoán ra thân phận thực sự của cô?
Nhưng con người ta vốn là biết người biết mặt không biết lòng, nhỡ đâu cậu ta chỉ dựa vào đó để lừa bán cô thì sao?
Nếu không phải lừa bán zâm thì cũng có thể bán đi nội tạng, vừa nhanh gọn lại vừa kiếm được nhiều tiền..
Hải Ninh không trả lời câu hỏi của cô, cậu ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng, ý cười lại đong đầy như cũ. Cậu bước từng bước thật chậm, nhưng cũng thật chắc chắn. Mãi cho đến khi cách Tịnh Nhi hai bước chân mới dừng hẳn lại.
Hải Ninh quả nhiên học theo nam chính trong ngôn lù, tháo khăn quàng cổ của mình ra cẩn thận quàng vào cho Tịnh Nhi. Đến tận lúc này cô mới nhận ra, thì ra Hải Ninh tiểu thụ cũng không quá thấp như mình tưởng tượng, kiểu này nếu đứng cạnh Đại Thần ít cũng phải đến tai anh ta. Ừm, đẹp đôi đấy!!
Ai ngờ, trong lúc Tịnh Nhi mải miết ship cặp, một bàn tay nóng hổi đã đặt lên gò má trắng nõn của cô. Ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt đen như trời đêm ấy đã chờ sẵn, và người đối diện nói một cách thật dịu dàng: “Ái Nhi, em vẫn thích khuôn mặt trước đây của chị hơn!”
*
Đại Thần phóng xe như bay trên đại lộ, quãng đường từ chung cư của anh tới khu ổ chuột cô ta ở không tính là quá xa, chỉ khoảng tầm hơn 20 phút lái xe mà thôi. Quái quỷ, chỉ hơn 20 phút mà tại sao hôm qua anh lại nói hơn 2 tiếng đồng hồ?
Đại Thần dạo này rất thường xuyên đến đây giải quyết công việc nên không thể có chuyện anh không xác định được thời gian. Nhưng tại sao anh lại giữ một cô gái lạ mặt ở lại qua đêm trong nhà mình? Tại sao một người ưa sạch sẽ, không chịu được những thứ bừa bộn không theo khuôn phép như anh lại luôn dung túng cho người đó?..
Hàng ngàn câu hỏi chạy quanh trong não anh, thế nhưng tuyệt nhiên không có câu trả lời nào làm Đại Thần vừa ý.
Và nữa, lại thêm một vấn đề không có câu trả lời: Vì cớ gì nửa đêm rét mướt anh không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mà lại chạy đến chỗ tối tăm này?
Đại Thần đây vốn không thích những thứ u ám, buổi tối nếu không phải chuyện cực kì quan trọng thì anh cũng không ra khỏi cửa. Vậy mà lúc này lại chỉ vì chuyện một cô nàng nào đó quên không uống thuốc mà đích thân tới đây. Đấy là còn chưa nói tới chuyện anh chỉ biết nhà cô nàng ở khu này mà không hề biết chính xác địa chỉ đấy..
Rồi một chút nữa tới nơi làm sao mà tìm?
Chẳng lẽ Đại Thần tổng tài lại phải đích thân đi gõ cửa từng phòng để hỏi người?
Cuối cùng Đại Thần cũng không phải làm chuyện mất mặt đó nữa, vì anh vừa lái xe tới khúc quanh định mệnh ấy, đã bắt gặp Tịnh Nhi đang đứng ngẩn ngơ.
Quá đáng hơn nữa, trong khi anh vất vả lái xe tới đây thì cô ta lại thảnh thơi đứng buôn với zai!
Còn thân mật vuốt mặt vuốt mũi nhau thế kia nữa chứ? Hừ, bỏ ngay cái tay bẩn của mi xuống, mặt đó là anh đây trả tiền, anh đây mới là người được chạm!!
Đại Thần bực bội nắm lấy tay cầm cửa xe, muốn đẩy cửa lao xuống mắng cho bọn họ một trận. Nhưng lí trí rất nhanh đã trở lại kêu gọi anh cần bình tĩnh. Cô gái kia vốn dĩ không liên quan đến anh, cuộc sống trước đây của cô ta như thế nào cũng không phải chuyện anh nên quan tâm mới đúng. Vậy thì tại sao tâm trạng lúc này của anh giống như đang ghen thế?
Ghen?
Nhắc đến từ này làm tâm trí Đại Thần có chút rối loạn. Không phải từ đó chỉ dành cho mấy kẻ đang yêu hay sao? Không thể có chuyện anh đang ghen tị được!
Và để chứng minh điều này cho chính bản thân mình, Đại Thần mở cửa xe, chậm rãi bước từng bước đến chỗ hai người kia đang đứng thân mật: “Vi Ái Nhi, cô có vẻ vui quá nhỉ?”
*Còn nói không ghen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...