Người Đẹp Thẩm Mỹ

Tịnh Nhi sững sờ một hồi lâu thật lâu, mãi tới khi đám cua xâm lăng đến chỗ cô đang đứng mới tỉnh lại được.

Thẫn thờ di chuyển từ bếp đun ra đến chiếc giường nhỏ xíu ở góc phòng bên kia, Tịnh Nhi uể oải ngã lên trên đó. Hương nước xả vải dìu dịu khẽ thoáng quá làm tâm trí cô bình ổn hơn một chút. Những suy nghĩ đang nhảy loạn trong đầu cũng được sắp xếp lại theo một thứ tự thoát tuyến của riêng cô.

Cái này.. Với một cây bút chuyên viết ngôn lù như cô thì không có gì là xa lạ hết. Thiên hạ hay nói nó là trọng sinh, theo định nghĩa của wik* thì chính là dạng linh hồn của người này vì một lý do nào đó mà nhảy sang thân thể của người khác.

Thế nhưng chuyện đó không phải chỉ là do một vị tác giả tiền bối nào đó trong lúc máu dồn lên não đã nghĩ ra thôi hay sao?? Tự dưng xảy ra trên người cô là thế nào???

Tịnh Nhi ôm đầu suy nghĩ không thôi, linh hồn cô đã bị bay sang đây, có nghĩa là linh hồn người này đang hưởng thụ đãi ngộ ăn ngon mặc đẹp sống sung sướng.. trong thân thể của cô rồi?? Không được, cô không cam chịu!! Nhất định ngày mai phải tìm thân thể của cô cáo trạng! Nếu không thể trở về thân thể Vi Tịnh Nhi, Vi đại tiểu thư của Vi gia thì cũng bắt cô ta cho cô một cuộc sống đàng hoàng!!

Với khả năng tài chính Vi gia thì nuôi vài ba miệng ăn không ngồi rồi như cô đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Còn nếu cô ta không chịu mà đuổi cô đi thì sao?? Không có khả năng! Nếu cô ta làm vậy Tịnh Nhi sẽ vạch mặt cô ta trước mặt mọi người!

Mẹ nó, cái con bé Ngọc Nhi này ác độc thật! Đang tâm đẩy cô một phát lăn từ cầu thang tầng hai xuống, mạnh đến nỗi linh hồn đang ngủ yên trong bao mỡ cũng bắn ra ngoài, bắn đến tận nơi mù cang chải này luôn được! Sau vụ này về nhất định không nhịn nó nữa, bất chấp hết, lấy mỡ đè chết nó!!


*

Sau khi rủa xả một hồi cho hết tức giận trong lòng, Tịnh Nhi thở phào vươn vai một cái, vui vẻ nhìn quanh. Dù sao đây cũng là nơi ở tạm thời của mình, quan sát một chút cũng không mất gì..

Không!

Tịnh Nhi triệt để sai rồi!

Cô đáng lẽ không nên quan sát chỗ này!! Quan sát xong lại mất một đống niềm tin với nhân loại!!!

Trước đây làm tiểu thư Vi gia, cả ngày ăn lại nằm viết truyện, thi thoảng buồn chán chạy ra ngoài tự ngược một chút. Khung cảnh từ bé đến giờ cô thấy lúc nào cũng là căn nhà phong cách Pháp rộng lớn, xa hoa.. Là sân vườn rộng đến mức không thấy tường bao, cây cối xanh mướt được tỉa tót đẹp đẽ, tinh xảo.. Là những bữa tiệc với đầy người thuộc tầng lớp thượng lưu ăn mặc đẹp đẽ, nói năng hoa mỹ.. Là đường phố tấp nập người .. Chứ chỗ tồi tàn thế này thì quả thật chưa bao giờ Tịnh Nhi nhìn thấy!

Trước đây có lần cô có viết một câu chuyện, trong đó nhân vật nữ chính xuất thân từ khu ổ chuột tồi tàn. Tịnh Nhi vì lấy cảm hứng đã trèo tường.. Haha, chính xác hơn là với thân thể đồ sộ lúc đó cô chỉ có thể chui qua tường mà thôi. Đi tới khu Đông- khu ổ chuột của thành phố để quan sát thực địa một chút.. Thế nhưng cũng chẳng thấy nơi đó tàn tạ như căn nhà này!!

Một cái giường, một tủ quần áo đơn sơ, bàn ăn bằng gỗ cũ kĩ, chiếc ghế duy nhất bằng sắt hoen rỉ. Bàn bếp được xây bằng bê tông, trên đó đặt chiếc bếp ga đơn rẻ tiền, mấy cái bát trắng tinh được rửa sạch sẽ úp trên mâm nhỏ .. Mon men đi đến cửa sổ gỗ cũ kĩ, cô đẩy một cái làm mạt gỗ do mọt ăn trên đó bay lả tả như tuyết rơi giữa mùa hè. Khung cảnh phía ngoài cũng chẳng khác là mấy so với trong căn phòng nghèo nàn này: vài nóc nhà cũ nát lợp tôn hoặc blu xi măng. Quần áo cũ treo đầy rẫy trên mắc, theo gió bay loạn xạ lên. Vài bóng đèn le lói chiếu rọi khắp không gian.. Tất cả đều đưa đến một kết luận : nơi này quá nghèo!

Siêu siêu siêu siêu .. nghèo!!!

Cũng may người này còn có điện thoại cảm ứng đấy!! Mặc dù chỉ là loại lởm nhưng cũng còn hơn là không có gì mà chơi. Tịnh Nhi quan sát một lượt dưới sàn, không thấy bóng dáng của con bò ngang nào nữa mới rén chân đi xuống dưới sàn để tiến đến chỗ để điện thoại. Giờ này chắc fan của mình đang chờ mình update chương mới của bộ "Nam phụ! Theo em về nhà!" nè, phải nhanh tay nhanh chân mới được. Hôm qua mải cày truyện của tiền bối nên quên mất không viết lách gì. Giờ phải tranh thủ mới được..

Hừ, nhà gì nghèo dữ, đến cả vách ngăn phòng bếp với phòng ngủ cũng không có nữa. Đã vậy còn chẳng có phòng khách.. sách truyện cũng không.. Haizzz ~ Vô sản quá thể!!


*Ọc ọc ọc...

Tay còn chưa kịp chạm vào chiếc điện thoại cảm ứng kiểu cũ đặt trên bàn, Tịnh Nhi sợ hãi phát hiện ra âm thanh kinh dị kia đích xác phát ra từ bụng mình!!

Mẹ nó!!

Cái bà này không phải nghèo đến mức cơm không có mà ăn nên mới đói chết đấy chứ??

Dễ lắm.. Bảo sao không dưng linh hồn cô lại bị đẩy đến đây, ra là bà nội này đói khát nên muốn xông vào nhà giàu tìm ăn! Không được! Cô không thể tranh bữa ăn của tôi như vậy được!!

Thức ăn!!!

Thức ăn!!!

Tôi không thể sống thiếu đồ ăn được!!!!


Tịnh Nhi sau một hồi diễn sâu không ai thèm để ý đành đứng hẳn hoi dậy. Cũng chỉ là hơi đói một chút chứ không phải lâu ngày không được ăn, phía bên kia bàn còn một nồi cơm điện đang cắm. Có lẽ cơm đã chín từ lâu nên hơi cũng không còn bốc ra nữa rồi. Tịnh Nhi mở nắp, khói nhè nhẹ tỏa ra bốn phía, từng hạt cơm nhỏ trắng phau phơi mình mời gọi cô xơi.

Chưa bao giờ.. như bây giờ.. Tịnh Nhi lại cảm thấy cơm trắng hấp dẫn đến như thế!!

Mặc dù chẳng có gì ngoài nước mắm nhưng cô cũng chén bay được gần hết nồi cơm. Tịnh Nhi no căng bụng uống một hơi hết cốc nước trên bàn. Cô thỏa mãn thở dài một cái, có đồ ăn vẫn là tốt nhất!

Hưm, giá như trước đây Tịnh Nhi học qua nấu ăn thì tốt rồi, đám rau dưa ít ỏi trên giá kia cô có thể chế biến thành đồ chín.. Có điều lúc đó sợ hỏng bàn tay đẹp đẽ nên không dám mó vào. Nay nhìn xem, toàn thân trên dưới đều gầy gò đáng thương, bàn tay còn gồ ghề đầy vết chai nữa chứ.

Chắc là cô gái này phải làm nhiều việc để tự nuôi sống bản thân lắm đây. Khác hẳn với một tiểu thư vô dụng cả ngày ăn xong lại nằm giống con lợn như mình.

Nghĩ đến đó, thâm tâm Tịnh Nhi nổi lên một sự khâm phục xen lẫn tò mò. Cô đi một vòng quanh ngôi nhà, gặp chỗ nào kì quái đều lục lọi một vòng hòng kiếm được chút ít thông tin gì đó về cô gái bí ẩn này.

Trong lúc đó.. Chiếc điện thoại đáng thương vẫn đang nằm yên vị trên bàn, chờ đợi một bàn tay hoàng đế đến ân sủng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui