Vệ Tử không ngạc nhiên giống mẹ, cô chỉ thấy niềm vui sướng trào lên từ tận đáy lòng, có tiền rồi thì làm việc cũng dễ hơn rất nhiều.
“Việc sử dụng khoản tiền này có giới hạn gì không, do ai quản lý?”, sau giây phút xúc động và phấn khởi ban đầu, Hà Linh Tố liền nghĩ đến vấn đề thực tại.
Cát Minh Thăng mỉm cười nói: “Người kia nói rằng khoản tiền này do tôi chỉ định người quản lý, nhưng tôi chưa biết chọn ai, mọi người ai cũng rất bận, hay là giao cho hai mẹ con chị nhé?”.
Hà Linh Tố càng ngạc nhiên hơn, bà không nghe nhầm đấy chứ! Cát Minh Thăng không phải người thích đùa, ít nhất là trước mặt bà từ trước đến nay Cát Minh Thăng chưa bao giờ nói đùa, làm sao lại nói ra những lời không có giới hạn như trò đùa vậy, mà còn liên quan đến việc quan trọng như thế!
Thấy Hà Linh Tố có vẻ không tin, Cát Minh Thăng một lần nữa xác nhận tính chân thực của sự việc, ông liếc nhìn Vệ Tử đang suy nghĩ, cười ha ha rồi nói: “Chị Hà Linh Tố này, chúng ta đều già rồi, khả năng tiếp nhận sự việc cũng kém, chị xem A Tử đâu có ngạc nhiên như chị”.
Hà Linh Tố lúc này mới chú ý đến vẻ mặt của Vệ Tử, từ khi nào vậy, bà hơn năm mươi tuổi rồi mà vẫn không giữ được bình tĩnh như con gái Vệ Tử ư? Nếu không phải như thế, có thể có lý do khác.
Hà Linh Tố bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền hỏi: “A Tử, con có biết người ủng hộ khoản tiền kia là ai không?”.
Quay sang thấy Cát Minh Thăng, ông cười híp mắt song tỉnh bơ, rồi nhìn lại người mẹ đang nhìn mình đầy hoài nghi, Vệ Tử vẫn không có thói quen nói dối: “Có thể con biết, nhưng không dám chắc”.
Bất luận người ủng hộ khoản tiền kia là ai, song tiền chắc chắn đã có rồi.
Tiền không phải là vạn năng, song không có tiền tuyệt đối không thể làm được việc gì, mấy người đều hiểu được ma lực ghê gớm của nó.
Có tiền rồi, mọi thứ sẽ dễ làm hơn. Phòng khám của bà Hà Linh Tố lập tức sẽ được nâng cấp, nhà sẽ được mở rộng, dụng cụ y tế sẽ được mua, thuốc men sẽ được bổ sung, bác sĩ y tế chuyên nghiệp cũng sẽ được mời tới - còn có thể mở ra nhiều phòng khám như thế ở những vùng xung quanh.
Các lớp tiểu học trong thôn cũng giống như thế, theo quy hoạch, rất nhiều trường tiểu học Hy Vọng sẽ được xây dựng trong vùng này, cố gắng đảm bảo chặng đường trẻ em đi học chỉ trong vòng ba kilomet, tiền mời giáo viên đến dạy học cũng được trích ra từ quỹ giáo dục và y tế kia.
Tại các thôn xóm trong vùng, hằng ngày đều có người đi tuyên truyền quy định mới của trường học: Học sinh đi học miễn phí sách vở, học phí cũng được miễn, lại còn có chế độ học bổng, những học sinh đạt kết quả xuất sắc và giỏi sẽ được quỹ cấp tiền trợ cấp.
Người dân trong thôn xóm thì thầm to nhỏ với nhau, mọi người đều không dám tin, trong bữa cơm dưới gốc cây ở đầu thôn, mọi người đang thảo luận chuyện này. Từ trước đến nay, chưa ai từng nghe nói đến việc đi học không phải nộp học phí, lại còn được lĩnh tiền, song đây là lời nói của đích thân cán bộ trong thôn xóm, còn có sự bảo đảm của bí thư Cát trong vùng, không thể là giả được, về nhà bàn bạc với vợ xem sao, nếu phải nộp học phí thì chúng ta lại cho con nghỉ học tiếp!
Mặc dù đã bố trí trợ lý chuyên môn giúp đỡ, song Vệ Tử và mẹ cô vẫn bận luôn chân luôn tay - khắp nơi đều đang động thổ khởi công, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, rất nhiều công trình xây dựng của địa phương đã có thể nhìn thấy hình hài, mùa xuân khi khai giảng năm học, học sinh sẽ có thể được sử dụng lớp học mới.
Ánh nắng mùa đông không gay gắt lắm, song do nơi đây thiếu cây cối, không có vật che chắn, nước da trắng sáng của Vệ Tử đã nhuộm một lớp màu mật ong, tuy vậy vẫn mịn màng như trước, không xấu đi, trái lại còn khỏe mạnh hơn, người Vệ Tử cũng gầy hơn rất nhiều.
“A Tử, công việc ở đây đã đi vào nề nếp, thực ra con cũng không thể nán lại ở đây mãi được, mấy ngày nữa hết kỳ nghỉ, con hãy quay về Bắc Kinh đi.” Hà Linh Tố hễ rảnh rỗi lại bắt đầu thuyết phục con gái.
Những lúc như thế phần lớn Vệ Tử không trả lời, tiếp tục làm công việc của mình, không nói quay về cũng không nói ở lại, nghe mẹ nói mãi, thỉnh thoảng cô lại tinh nghịch nói: “Mẹ à, có phải mẹ muốn đuổi con đi để một mình nắm quyền hành tài chính không?!”.
Hà Linh Tố không nói được gì, song những lần sau đó khi rảnh rỗi, bà vẫn nhắc lại chuyện kia.
“Mẹ, con không phải muốn nán lại nơi này, con chỉ cảm thấy thời gian gần đây là những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời con, thậm chí con nghĩ, hay là ở lại đây làm cô giáo trong thôn.” Nét mặt Vệ Tử rất nghiêm túc, không có một chút gì là đùa cợt.
Hà Linh Tố cố gắng kìm nén không phát cáu: “Ở đây giáo viên dạy trung học và tiểu học không cần đến sinh viên tốt nghiệp trường đại học X, hoặc là những người từng ra nước ngoài đào tạo thêm”.
“Nơi đây toàn là bác sĩ ‘chân đất’, cũng không có bác sĩ trưởng khoa mà các bệnh viện lớn đang cần giống như mẹ!” Đã có một số lần, Vệ Tử cũng nhanh mồm nhanh miệng đáp lại mẹ.
“Con!” Không quen với sự phản bác của con gái, bà Hà Linh Tố suýt nữa nghẹt thở, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiên định của cô, bà lại thở dài nói: “Mẹ già rồi, làm ở đâu cũng thế cả, con thì khác, con còn có tiền đồ xán lạn”.
“Mẹ, con không thích công việc ở Bộ S, làm việc ở phòng Liên lạc Đối ngoại con cảm thấy mình giống như một con ngốc, cho dù là phòng Phiên dịch, con cũng cảm thấy như đang làm những việc rất vô nghĩa, chi bằng con dạy tiếng Anh cho học sinh tiểu học còn có ích hơn.” Đôi mắt to của Vệ Tử hơi tối lại, nghĩ lại những công việc mà cô làm trong mấy tháng ngắn ngủi trước đây, dường như không có nơi nào đáng phải lưu luyến.
“Thế còn chuyện kết hôn! Con ở lại nơi đây thì gả cho ai được?!” Hà Linh Tố gần như gào lên, cuối cùng bà phải nói ra việc mà bà lo lắng nhất.
Lần này Vệ Tử không nói gì, chỉ cúi đầu, mãi một lúc sau mới chậm rãi nói: “Con chưa nghĩ đến chuyện đó”.
Hà Linh Tố vẫn không ngừng kiên trì răn dạy và trách mắng cô con gái, một trợ lý vội vàng chạy đến: “Bác sĩ Hà, bác sĩ Hà, có người từ thành phố đến, là tài xế của bí thư Cát, nói là phải đưa cô Vệ vào trong huyện để gặp mặt Phó huyện trưởng vừa mới nhậm chức”.
Hai mẹ con ngừng tranh luận, cùng nhìn nhau, đều tỏ ra nghi hoặc, ngoài Cát Minh Thăng ra, hai mẹ con không có người quen nào ở đây cả, không lẽ là Phó huyện trưởng vì thấy hai mẹ con chịu khó làm việc, có nhiều công lao mà muốn gặp mặt? Dù là như thế cũng không cần người có chức vụ cao như Cát Minh Thăng đi cùng, cái mác Phó huyện trưởng lớn lắm chứ!
Nhưng bất kể thế nào, mệnh lệnh của quan phụ mẫu không thể không nghe, quan huyện lại đang đương chức, mở phòng khám hay mở lớp học ở nơi đây sau này ắt không tránh khỏi phải tiếp xúc.
“Đã là Cát Minh Thăng sắp xếp thì chắc không có vấn đề gì, chỉ có điều là người không quen biết, con cần chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho mẹ.” Sau khi kết nối lại đường dây, điện thoại ở trong bưu điện cuối cùng đã được duy trì thông suốt.
“Vâng, con biết rồi.” Nhìn thấy mẹ vừa xong còn cau mày quắc mắt, lúc này lại trở về vẻ hiền từ, quyến luyến, trong lòng Vệ Tử rất cảm động, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi lên xe hỏi tài xế, anh ta nói cũng không rõ lắm, chỉ biết vị Phó huyện trưởng ấy mới được điều động tới, bí thư Cát đã đưa người đó đi nhậm chức rồi.
“Anh nói bí thư Cát cũng đang ở trong huyện?” Phải để cấp trên đưa đi nhậm chức, trên đời còn có chuyện này sao!
“Đúng vậy, tôi cảm thấy có thể thân thế của vị Phó huyện trưởng này cũng không tầm thường.” Tài xế rõ ràng cũng cảm thấy kỳ lạ, có điều nói xong mấy câu đó thì dường như bỗng ý thức được điều gì, vội im lặng không nói nữa.
Là tài xế cho lãnh đạo, giữ mồm giữ miệng là việc cần thiết, từ trước đến nay anh ta đã làm rất tốt, vậy mà trước Vệ Tử, anh ta dường như mất cảnh giác, quên cả điều đó, vì thế lúc này thấy ân hận vô cùng.
Vệ Tử hiểu rõ, chỉ có điều trong lòng cô cũng đang có rất nhiều băn khoăn, nên suốt quãng đường còn lại đến thị trấn, cả hai người đều không nói gì nữa.
Đi qua cổng lớn của chính quyền huyện, đến trước một căn phòng ở sân sau, tài xế tiến đến gõ cửa, qua cánh cửa cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cát Minh Thăng: “Hình như Vệ Tử đến rồi!”.
Cửa phòng được mở ra, tài xế rời đi sau khi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, Cát Minh Thăng cười mời Vệ Tử vào trong, sau đó cũng đi cùng với tài xế.
“Bí thư Cát, bác…” Vệ Tử chực cuống lên, thì Cát Minh Thăng quay đầu lại cười ha ha nói: “Hai thanh niên cứ nói chuyện tự nhiên, tôi còn có chút việc phải làm”.
Vệ Tử giận dữ, ông không hiểu là cô rất không biết nói chuyện với người lạ sao? Đối xử như thế này với cô thì đừng trách cô không nói tốt về ông trước mặt mẹ cô, hừm! Mấy ngày gần đây, ánh mắt đắm đuối khi nhìn mẹ cô của Cát Minh Thăng đã bị cô phát hiện, còn suy nghĩ của mẹ cô thế nào, Vệ Tử không cảm nhận được, do đó cũng không dám nói linh tinh. Song nếu mẹ cô bằng lòng chấp nhận hạnh phúc một lần nữa, cô cũng không phản đối.
Cúi đầu bước vào phòng, đi qua một tủ tài liệu cao ngất, Vệ Tử nhìn thấy người đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, miệng cười mỉm kia chính là Ngụy Hoa Tịnh!
Trời ạ, chẳng phải anh mất tự do ra khỏi thành phố rồi còn gì? Tại sao lại có thể đến được đây?
Tiến sĩ tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, thanh niên đẹp trai hào phóng phong lưu, con trưởng cháu trưởng của một dòng họ hiển vinh lại đến nơi khỉ ho cò gáy này nhậm chức ư?
Mặc dù vừa nãy trong lòng thoáng thấy nghi ngờ, nhưng rồi cô nhanh chóng phủ định điều đó, Vệ Tử quả thật không ngờ Ngụy Hoa Tịnh sẽ đến nơi này!
“Trời, hai tháng không gặp, sao em lại biến thành cô thôn nữ thế này!” Đúng là miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế, Ngụy Hoa Tịnh mở đầu câu chuyện như thế.
Vệ Tử tiến lên trước một bước, đang định phản kích thì một bóng đen trùm xuống, một giây sau cô bị ôm trong vòng tay ấm áp, và rất chặt, chặt đến nỗi gần như cô không thở được.
Vệ Tử vùng vẫy, song không thoát ra được đành để mặc hắn ôm, mặc cho nụ hôn của hắn lướt đi lướt lại trên cổ cô. Một lúc lâu sau, vòng tay cuối cùng cũng nới lỏng một chút, Vệ Tử đang định ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của hắn thì một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến.
Nụ hôn bắt đầu từ mái tóc của cô, men theo trán, đến lông mày, mí mắt, rồi đến hai má, cuối cùng đến môi, rồi hắn đột ngột buông ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai mắt của hắn sáng khác thường, hơi thở dồn dập, ấm áp phả lên mặt cô mơn man, khiến trong lòng Vệ Tử cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Ánh mắt hắn hầu như không rời lấy một chút, hơn nữa mỗi lúc một nóng bỏng hơn, bàn tay cô đột nhiên bị hắn nắm chặt, giơ lên đến trước mặt hai người, rồi hắn mở miệng ra, đưa những ngón tay nhỏ nhắn của cô lên miệng, ngậm từng ngón một.
Vệ Tử cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, máu nhanh chóng dồn lên đầu, mặt nóng ran tới mức tưởng chừng có thể rán trứng được, cô vội vàng vùi đầu vào ngực hắn, áp sát vào chiếc áo khoác lành lạnh của Ngụy Hoa Tịnh để hạ bớt nhiệt.
“Thô quá.”
“Ừm?” Chiếc áo khoác của hắn trơn mềm, chạm vào thật dễ chịu, Vệ Tử kề sát mặt vào, một hồi lâu vẫn không chịu ngẩng đầu lên.
“Ý anh nói tay của em, thô ráp quá.”
Vệ Tử liền rút tay ra, đẩu môi đang định mở miệng nói thì đột nhiên hắn lấn tới, ngăn cản lời trách móc của cô.
Vệ Tử thấy đầu óc như quay cuồng, cô người thấy mùi đàn ông trên người hắn, nghe thấy tiếng tim đập dồn dập và mạnh mẽ của hắn, cảm giác mãnh liệt này khiến cô bất giác nhắm mắt lại. Cơ thể cô trong vòng tay hắn ấm áp, mềm mại chẳng khác gì bọt biển, Vệ Tử thấy mình như đang phát sốt, như đang bay lên. Cánh tay hắn ngày càng siết mạnh, hơi thở của cô vì thế cũng trở nên gấp gáp hơn.
Nụ hôn lần này của hắn không giống nụ hôn lướt qua hôm trong khách sạn ở thành phố sòng bạc, mà đầu tiên lướt qua môi cô, đầu lưỡi lướt một vòng quanh viền môi hoàn mỹ của cô, đợi khi đôi môi đó trở nên ướt, hơi thở của cô trở nên hỗn loạn hơi hé ra thì bất ngờ tiến công.
Vệ Tử hốt hoảng cắn chặt hàm răng lại, nhưng đối phương vô cùng kiên nhẫn, từ từ lướt qua lướt lại, cho đến khi cô không chịu được thả lỏng ra, thì đột nhiên chiếc lưỡi linh hoạt tiến thẳng vào, tìm tòi, khám phá trong miệng cô, đưa Vệ Tử đến một thiên đường xa lạ.
Một lúc lâu sau, đến khi Vệ Tử hoàn toàn không thể đứng vững được nữa, mà dựa toàn bộ cơ thể vào người Ngụy Hoa Tịnh, hắn đỡ lấy cô, đồng thời ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “A Tử, lấy anh nhé”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...