Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, Vệ Tử lại một lần nữa suy nghĩ về cơ hội việc làm của mình, thấy rằng công việc vẫy cành nguyệt quế về phía cô nếu không phải là nhân viên bán hàng thì cũng là nhân viên văn phòng. Thậm chí có người còn rủ cô làm nhân viên môi giới nhà, nghe nói thu nhập của công việc này rất cao, sau khi gọi điện thoại về nhà bàn bạc thì bố mẹ bác bỏ, cô cũng cảm thấy rất đau đầu: Không lẽ sinh viên đại học bây giờ lại kém giá đến mức ấy? Cho dù không có mớ lý luận kia của Dương Sương, cô cũng không muốn bị chú họ “đóng góí” gả cho người khác, đưa ra nước ngoài.

Cơ hội việc làm lý tưởng và có thể diện nhất là nhân viên công chức, nhưng sau lần phỏng vấn thứ hai vẫn không thấy tin tức gì, gọi điện đến mấy lần thì không có ai nhấc máy. Vệ Tử không cam chịu từ bỏ như vậy, cô quyết định đến tận nơi để hỏi cho ra nhẽ. 

Khi đến trước tòa nhà cao lớn đó, bỗng nhiên Vệ Tử có chút rụt rè, ở đây cô chỉ biết mặt mấy người phỏng vấn cô, và chỉ biết tên của người phỏng vấn là Diêm Tinh. Chẳng còn cách nào khác cô đành dốc hết can đảm liều xông vào, trong đầu Vệ Tử bỗng dưng nhớ đến câu: Chó cùng rứt giậu.

Nhưng cô là một con người đàng hoàng, nên chưa kịp “rứt giậu” thì đã bị người gác cổng ngăn lại: “Đồng chí, đề nghị xuất trình giấy tờ!”.

“Tôi, tôi vẫn chưa phải là nhân viên ở đây.” Nhìn người cảnh vệ ít tuổi hơn mình nhưng rất nghiêm trang, Vệ Tử lắp bắp giải thích: “Lần trước tôi tới phỏng vấn, hôm nay tôi tới để hỏi kết quả”.

“Xin hỏi, đồng chí có hẹn trước không?” Người cảnh vệ tránh ánh mắt của cô, khuôn mặt ngăm đen hơi ửng đỏ, ánh mặt trời tháng Tư sao lại độc đến thế?

“Hẹn trước? Không có, nhưng tôi muốn gặp Diêm Tinh, thầy Diêm ấy, hình như thầy ấy ở phòng Nhân sự.”

“Ở đây không có phòng Nhân sự, phụ trách việc tuyển người là cục Chính trị!” Giọng của người cảnh vệ bỗng trở nên cứng rắn.

“Sao cơ? Vậy thì có lẽ là ở cục Chính trị, xin lỗi, có lẽ tôi đã nhớ nhầm, nhưng tên ông ấy là Diêm Tinh thì không nhầm đâu.” Vệ Tử thấy rất hối hận, giọng nói trở nên khẩn thiết van nài.

“Xin lỗi, không có giấy tờ hoặc lời mời của bên trong thì tôi không thể để cho đồng chí vào được, hay là đồng chí gọi điện tới hỏi trước đi đã.” Giọng người cảnh vệ đã dịu hơn, nhưng mắt vẫn cúi xuống mà không nhìn vào cô.



Không nghe thấy tiếng trả lời, người cảnh vệ thấy lạ, ngẩng đầu lên nhìn rồi hốt hoảng gọi to: “Này, sao đồng chí lại vào như vậy!”.


Người cảnh vệ đang định cầm máy lên thông báo cho cảnh vệ bên trong tòa nhà ngăn cô lại thì phát hiện, cô gái kỳ lạ này đã quay trở ra, cùng đi với cô còn có hai người đàn ông trung niên.

“Vệ Tử, tôi nhớ ra rồi, cô là cô gái tốt nghiệp trường Đại học X. Xin lỗi, lúc trước nhìn qua bản sơ yếu lý lịch, chúng tôi tưởng rằng cô học chuyên ngành máy tính, vì bộ phận kỹ thuật của chúng tôi cần một người có chuyên môn về máy tính, sau đó mới phát hiện ra đã nhầm, chuyên ngành này ở đây chúng tôi chưa tuyển bao giờ, có một sinh viên nam tốt nghiệp khoa Tin học trường Đại học A phù hợp hơn cô, vì thế chúng tôi rất lấy làm tiếc.”

Đang đứng trước cổng thì Vệ Tử nhìn thấy Diêm Tinh, nên không kịp hỏi người cảnh vệ đã chạy tới hỏi, không ngờ câu trả lời lại là như vậy, cô cố nén cảm giác hụt hẫng, hỏi thêm: “Vậy vị trí khác thì sao? Không còn chỗ nào thích hợp nữa à?”.

Diêm Tinh lắc đầu vẻ lấy làm tiếc: “Vị trí nào thì tuyển người ấy, chúng tôi phải thực hiện theo biên chế, sinh viên mới tới hôm nay cũng đã nhận được thông báo đến để thử việc rồi”.

Đã đến thử việc rồi, nói như vậy là lần phỏng vấn thứ ba đã kết thúc, thế mà cô vẫn cứ chờ đợi một cách ngốc nghếch, trên đời này còn có ai ngốc hơn cô nữa không?

Nhìn điệu bộ thẫn thờ của cô, người đàn ông đứng bên cạnh Diêm Tinh lên tiếng an ủi: “Đừng nản chí, cô gái, trường Đại học X là trường đại học danh tiếng, hồi trước tôi thi trượt trường đó. Hãy cứ cố gắng, cô sẽ tìm được công việc thích hợp”.

Vệ Tử ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đó, anh ta đeo một cặp kính gọng đen, mặt mũi hiền lành, trông rất giống với hình ảnh phần tử tri thức của thế kỷ trước trong các bộ phim truyền hình. Cô định đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, nhưng không ngờ vì không làm chủ được nên những giọt nước mắt to tướng lập tức thi nhau lăn xuống trên khuôn mặt trắng như ngọc.

Cô đã phải vất vả trong suốt mấy ngày liền để chuẩn bị cho cuộc thi viên chức này, để đối phó với cuộc phỏng vấn, cô đã phải nhiều lần đề nghị Dương Sương đóng vai người phỏng vấn để đặt ra những câu hỏi gây khó dễ cho mình và đổi lại cô đã phải giặt quần áo cho bạn suốt một tháng ròng.

Nhưng những việc đó cũng chưa là gì, vấn đề là sau khi mất cơ hội này thì cô sẽ phải làm gì đây? Làm nhân viên bán nhà hay nhân viên thị trường? Mẹ cô nói, nếu cô mà dám làm những việc đó thì bà sẽ bóp chết cô, nhưng nếu không tìm việc làm thì không lẽ phải nhanh chóng tìm một người đàn ông trong mấy ngày, cưới rồi ra nước ngoài ư? Cô ngốc như thế này, nếu bị lừa thì làm sao? Nếu xuất ngoại rồi mà bị bỏ rơi thì phải làm thế nào? Hu hu, cô không muốn!

“Các anh, các anh thật là quá đáng!” Vệ Tử khóc thổn thức, “Không tuyển người mà cũng không thông báo trước, khiến tôi đã phải chờ như một kẻ ngốc… hu hu…”.

Diêm Tinh và Dương Kiệt - người đàn ông trung niên vừa nãy lên tiếng an ủi cô, và kể cả người lính gác cổng vừa đuổi kịp đến nơi, đều lúng túng nhìn cô gái đang khóc sướt mướt.

Người đẹp đúng là những sinh vật rất kỳ lạ, cả ba người đàn ông không ai bảo ai đều thầm nghĩ, khóc toáng lên trước mặt mọi người là một việc rất thảm hại và xấu hổ, nhưng cô gái xinh đẹp này làm người khác phải sững sờ, ngay cả điệu bộ khi khóc cũng rất xinh đẹp ấy, tiếng nức nở khiến người khác phải động lòng, nếu cô mà không ngừng, mọi người xúm đến thì không biết ba người sẽ phải gánh vác thế nào đây.


Bỗng nhiên Diêm Tinh cảm thấy tội lỗi của mình không thể tha thứ được, cố nén cơn xúc động cũng muốn rơi lệ, anh lên tiếng an ủi: “Thực ra, vị trí đó cũng không tốt lắm, thường xuyên phải làm các việc nặng nhọc như sửa chữa máy tính, khênh vác máy móc, cô không được tuyển cũng chẳng có gì đáng tiếc đâu… Không, ý tôi là cô giỏi như vậy thì nhất định sẽ tìm được một cơ hội tốt hơn”.

“Hu hu, tôi không hề giỏi chút nào, tôi ngốc chết đi được, tìm suốt nửa năm trời cũng không kiếm được một công việc tử tế, còn việc này tôi đã phải tốn biết bao công sức, lại còn… hu hu…”

Mấy người cứ đứng ngây ra tại chỗ như vậy, dù đang có việc gấp phải ra ngoài nhưng Diêm Tinh và Dương Kiệt vẫn không sao nhấc bước lên được. Đúng lúc đó thì điện thoại của Diêm Tinh đổ chuông.

“Gì cơ? Cô nữ sinh mà phòng Phiên dịch tuyển chọn từ trường Đại học Ngoại ngữ ấy ư? Chính tôi gửi thông báo đi, là sinh viên thuộc khóa này, có lẽ vẫn chưa rời khỏi trường, vẫn còn hai tháng nữa mà.”



“Cái gì? Có thai! Con gái bây giờ… Sao lại có thể như thế này… Làm thế nào bây giờ?”



“Vâng, vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo.”

Tắt điện thoại xong, Diêm Tinh quay sang nói với Dương Kiệt: “Cô gái mà phòng Phiên dịch các cậu tuyển bị kiểm tra là đã có thai, e rằng không được nữa rồi. Đối với một đơn vị như của chúng ta, với trường hợp này, chưa nói tới những điều khác, mà ngay cả cửa ải của Ủy ban kiểm tra kỷ luật và phòng Sinh đẻ kế hoạch cũng không thể qua được, may mà chưa ký hợp đồng”.

“Cô gái ấy cũng thật là hồ đồ, sao lại để phát hiện ra ngay khi kiểm tra sức khỏe như thế nhỉ? Làm sao mà giấu được cơ chứ. Đó là cô gái mà tôi trực tiếp phỏng vấn, điểm chuyên ngành đạt tám phẩy, khả năng nói cũng rất tốt, thật là đáng tiếc”, Dương Kiệt lắc đầu, thở dài.

“Thôi”, Diêm Tinh vỗ vai Dương Kiệt, “Để tôi thông báo cho người đạt kết quả thứ hai biết”.


“Thầy Diêm!” Giọng cô gái trẻ khiến hai người dừng bước, cái tin giật gân vừa rồi đã thu hút sự chú ý của hai người, lúc này họ mới giật mình nhớ ra còn có phiền toái vẫn chưa giải quyết xong, Diêm Tinh chau mày, đang định lên tiếng nói thì Vệ Tử đã xông trước đến trước mặt anh: “Tôi không có thai!”.

“Sao cơ?” Cả hai người đều ngây ra, ngay cả người cảnh vệ đã trở về vị trí cũng không nén được tò mò quay đầu lại, há hốc miệng nhìn về phía đó.

Đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt, Vệ Tử nói bằng giọng hơi khàn đi vì khóc: “Thầy Dương đã từng dự thi vào trường của tôi, chắc cũng biết học sinh tốt nghiệp trường chúng tôi có khả năng tiếng Anh không tồi, điểm tiếng Anh của tôi cũng rất tốt, trong thời gian đang học tôi cũng đã có nhiều dịp làm phiên dịch, đánh giá của mọi người cũng tương đối tốt, liệu có thể cho tôi một cơ hội được không?”.

Những lời của Vệ Tử không hề khoa trương chút nào, trong trường thường xuyên có các dịp tiếp đón các giáo sư, hay hội họp, phiên dịch. Và để không đi ngược lại những gì mẹ đã dạy “không thể dựa vào tướng mạo để kiếm cơm” và giảm bớt gánh nặng cho gia đình, Vệ Tử đã lựa chọn việc đi phiên dịch vì có thu nhập cao hơn.

Các bạn cùng phòng không ai có suy nghĩ giống như Vệ Tử, vì thu nhập dịch nói cao gấp rưỡi các công việc làm thêm khác, từ trước đến nay luôn là đối tượng tranh giành của các học sinh ưu tú và nghiên cứu sinh chuyên ngành Anh ngữ, là sinh viên khoa tự nhiên, họ không có ưu thế trong cuộc cạnh tranh đó.

Mang tâm thế “không biết thì không sợ”, Vệ Tử lắp bắp nói xong phần chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, không ngờ lại được tuyển dụng.

Mọi người trong phòng đều cảm thấy rất ngạc nhiên, họ vừa ăn những món ăn vặt mua bằng tiền lương ngày đầu đi làm của cô vừa hỏi về nội dung công việc.

“Thực ra rất dễ thôi, hôm nay là triển lãm ngọc trai, thế là đưa khách nước ngoài đi xem ngọc, gặp phải những từ không biết thì tra từ điển Văn Khúc Tinh. Sau đó thì đi chơi Tú Thủy, mình còn giúp họ mặc cả, tiết kiệm được khối tiền!” Vệ Tử cười vui vẻ, cứ như thể những đồng tiền tiết kiệm được đều chảy vào túi của cô.

“Đồ bán nước, mặc cả gì chứ, ‘chém’ bọn họ chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Mang thêm ngoại tệ về cho đất nước đấy!” Dương Sương có vẻ bất mãn.

Vệ Tử há hốc miệng, gãi đầu, nói: “Ừ nhỉ, khi mua quần áo mình hay mặc cả, những bà buôn thường hét giá của một món hàng năm mươi đồng lên thành năm trăm đồng, mình thấy thế nên cứ mặc cả, vì thế quên mất chuyện kiếm ngoại tệ”.

Lưu Hiểu Tinh vỗ vào đầu cô, cười, nói: “Yên tâm đi, đừng tự trách mình nữa, dự trữ ngoại tệ của nước ta nhiều lắm, chẳng thiếu một chút ấy của cậu đâu. Cục băng đừng có mà đùa cậu ấy nữa, không biết là Vệ Tử của chúng ta rất thật thà sao?”.

Dương Sương trợn mắt lên: “Không thấy rằng mình đang đố kỵ một cách lộ liễu hay sao, cậu ấy được đi chơi đây đó suốt một ngày, thế mà tiền kiếm được bằng cả tuần làm gia sư của mình”.

Vũ Di thở dài: “Đó là cái may mắn của người đẹp đấy!”. Vũ Di là người giỏi tiếng Anh nhất phòng nhưng lại không qua được phỏng vấn.

Thế rồi, dù cho may mắn vì xinh đẹp cũng được mà đưa khách đi chơi cũng tốt, sau mấy năm làm công việc phiên dịch, trình độ tiếng Anh của Vệ Tử thực sự là tiến bộ lên rất nhiều, thêm vào đó cô nhớ đến câu “trước mặt người phỏng vấn, khi cần phải bốc phét thì cũng phải bốc phét cho ra trò” mà Dương Sương dạy cô, vì thế mới có đoạn Vệ Tử nài nỉ như kể trên.


Diêm Tinh và Dương Kiệt nhìn nhau, Dương Kiệt ho một tiếng hắng giọng, sau đó mới nói: “Người không thuộc chuyên ngành tiếng Anh làm phiên dịch thì cũng không phải không có, chỉ có điều…”.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng!” Vệ Tử nhìn chằm chằm hai vị cứu tinh trước mặt bằng đôi mắt mở to đầy khát vọng.

“Thế này đi, đúng là cơ duyên cũng rất trùng hợp, cô theo chúng tôi vào trong làm một bài kiểm tra.” Dường như Dương Kiệt đã hạ quyết tâm, quay sang nói với Diêm Tinh: “Chuyện thông báo cho người kia có thể hoãn lại một chút được không?”.

“Chỗ của tôi không có vấn đề gì, tuyển ai thì với tôi cũng vậy thôi, người của phòng Phiên dịch sau này đều do anh sử dụng cả mà.” Diêm Tinh vội xua tay xóa hết mọi liên quan.

Bài kiểm tra chia làm hai phần, đầu tiên là chuyển dịch đổi vai, Dương Kiệt phát âm rất chuẩn, vì đã có chút kinh nghiệm phiên dịch từ trước nên dù có phần căng thẳng, Vệ Tử cũng lắp bắp phiên dịch được tám, chín phần.

Phần khiến cho cô căng thẳng chính là phần dịch viết, vì không phải là sinh viên ngoại ngữ chính quy, cô chưa được rèn luyện chuyên môn, dùng từ đặt câu là một chuyện, nhưng lo nhất là hiểu sai ý trong những câu phức tạp.

Đến khi cầm tờ đề thi lên, nhìn vào những hàng chữ dày đặc chi chít, Vệ Tử phát hoảng, cô cố gắng trấn tĩnh để đọc, cặp mắt mở mỗi lúc một to, cuối cùng cơn hưng phấn đã khiến cô không nén được mà phát run lên.

Nếu cô không nhìn nhầm, nếu cô không nhớ nhầm, thì đề bài được lấy từ bài khóa trong môn “Quản lý học” mà cô đã chọn học! Lúc đó ai cũng thấy đau đầu với những bài học hóc búa ấy, may mà khi lên lớp giáo viên phần nhiều dạy theo kiểu chiếu lệ, không ép học sinh phải gò mình trong bài học, nhưng Vệ Tử lại cảm thấy những cuốn sách mất hàng đống tiền ra mua về không thể lãng phí như những cục gạch được, vì thế cô đã dành rất nhiều buổi tối để tra từng từ một, đọc hết cuốn sách đó.

Hành động của cô đã gây sốc toàn khoa, mọi người đùa nhau thường nói:

“Cậu rỗi hơi à, hãy đi mà nghiên cứu Quản lý học với Vệ Tử đi!”

“Kỳ nghỉ hè này buồn quá, buồn tới phát điên lên, chỉ còn kém môn Quản lý học thôi”.

Điều khiến người ta phiền muộn nhất là, kết quả của môn Quản lý học học kỳ đó, Vệ Tử chỉ đạt số điểm chưa tới trung bình, vì đề thi của thầy giáo hầu như chẳng liên quan gì đến cuốn sách đó.

Không có thời gian để mà buồn cho chuyện thành tích, Vệ Tử chỉ cảm thấy rất khó hiểu là: Nếu khi giảng không cần đến sách, khi thi cũng không cần đến nó, vậy vì sao nhà trường lại yêu cầu họ phải có trong tay cuốn sách đắt đến như vậy?

Nhưng lúc này thì Vệ Tử cảm thấy vô cùng biết ơn sự sáng suốt của nhà trường và vô cùng sùng bái giáo viên nào đã lựa chọn sách học cho mọi người. Trời ơi, đất ơi, có phải vận may cuối cùng đã đến với cô rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận