Người Đẹp Mãnh Liệt


----

Cảm nhận được ánh mắt người ta, Chương Như nheo mắt cận thị lại, càng nhìn càng thấy cổ quái, tựa hồ có hai chữ "ra vẻ" cách không bay đến ấn vào mặt cô.


Trong lòng Chương Như rất khó chịu, nhìn chằm chằm xâu chuỗi Phật châu trong tay người đàn ông.


Tuổi còn trẻ mà đã thích cầm xâu chuỗi kiểu này, cơ bản là đều là mấy tên nấm đinh ba phân, phỏng chừng túi trứng còn thiếu một cái.




Rõ ràng cô gái cảm thấy không vui.


Diệp Ấn Dương đương nhiên cũng cảm nhận được nhưng vừa rồi đúng là anh đã xem cô ca hát một vài lần, khiến cô cảm thấy bị mạo phạm cũng bình thường.


Anh gạt từng hạt từng trên xâu chuỗi trong tay, đây là một thói quen thôi.


"Cậu giúp tôi xem cái này thử, đắt nhất đó.

"

Đỗ Tuấn chỉ chỉ đầu tượng Phật, anh ta không hiểu rõ mấy món này, gần đây đào được nên nhờ Diệp Ấn Dương xem giúp.


Diệp Ấn Dương sờ sờ:


"Là Nam Hồng sao?"

Anh mượn ánh sáng để phân biệt:

"Chất liệu hẳn là nguyên khoáng, điêu khắc cũng không tệ, mặt cắt tương đối tinh tế.

"

"Vậy là tốt rồi.

"

Đỗ Tuấn yên tâm, tiếp tục hỏi Diệp Ấn Dương:

"Bây giờ không chơi nữa à? Tôi nhớ hồi đại học cậu cũng chơi nhiều.


"Đã lâu không chơi.

"

Diệp Ấn Dương trả xâu lại, lúc còn đi học tính tình hơi nóng nảy, sờ sờ hạt châu có thể tĩnh tâm giải tỏa áp lực, sau đó công việc bận rộn cũng dần dần cũng bỏ thói quen này.


Trong phòng kara đã đổi ca khúc, tình ca Mân Nam chuyển thành Tái Sinh Hoa của Trần Tuệ Lâm, mấy cô gái phía trước màn hình đang bận chụp ảnh, cô gái kia giơ microphone bày tư thế không sợ ai bình luận, quay xong lại lắc xúc xắc uống rượu, động tác thuần thục, mũi chân lướt trên mặt sàn, tiếng cười văng vẳng, không khó nhìn ra đây là một cô gái có tính cách khá mạnh mẽ.


Người càng ngày càng nhiều, mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng, Diệp Ấn Dương ra ngoài đi toilet, giữa chừng có người gọi điện thoại, mới vừa bắt máy liền nghe được một tiếng:

"Anh rể.


"

Diệp Ấn Dương không trả lời, bên kia do dự một hồi mới thay đổi xưng hô:

"Anh Dương! "

"Có chuyện gì sao, A Luân?"

"Em nghe nói! ! anh tới Quảng Châu làm việc.

"

"Đúng vậy.

"

"Anh ở khu nào? Ngày mai em đến tìm anh.

"

"Ngày mai tôi phải đi làm, hẳn là không có thời gian.

"

"À, vậy cuối tuần anh Dương về Thâm Quyến sao? Sinh nhật mẹ em, muốn mời anh cùng ăn một bữa cơm.

"

"Không cần đâu A Luân, sau này không cần gọi tôi nữa, không tiện lắm.

"

Tính tình Diệp Ấn Dương dễ chịu nhưng không có nghĩa là không biết từ chối người khác, sau khi nói xong rất dứt khoát cúp máy.


Khi ra khỏi toilet thì nhìn thấy Chương Như đang soi gương đeo kính áp tròng, mắt mở tròn vo, miệng hơi hơi hé, trông vừa kinh dị vừa quái quái.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận