"Hết rồi, chỉ cần anh nhớ hai điều kiện kia là được."
Khuôn mặt của Lý Thiên Đường lại đen lại: "Đừng phụ Mẫn Nhu, cô ấy là một cô gái tốt."
Lý Thiên Đường hỏi ngược lại: "Vậy, nếu như cô ấy phụ tôi thì sao?"
Nhạc Thanh Hà lạnh lùng nói: "Vậy thì anh đi chết đi."
"Được, cứ như vậy đi."
Lý Thiên Đường không quan tâm đến việc Nhạc Thanh Hà nói những lời khó nghe như thế, nghĩ một lúc mới hỏi: "Dì nhỏ, có thể hỏi cô một chuyện không?"
""Nói."
"Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?"
"Đặc công."
Nhạc Thanh Hà cũng nghĩ một lúc, mới trả lời câu hỏi này của anh.
"Chết tiệt, trâu bò như vậy sao?"
Lý Thiên Đường vô cùng ngạc nhiên.
Nhạc Thanh Hà không để ý đến việc anh nói những lời hạ tiện, nheo mắt và mỉm cười nói: "Vì vậy, sau này ở trước mặt tôi tốt nhất anh nên thành thật một chút, nếu không tôi sợ mình không kiềm chế được bản thân sẽ cho anh một phát súng."
Lý Thiên Đường giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng.
Sau khi nói hết những lời muốn nói, Nhạc Thanh Hà không muốn nhìn thấy anh nữa, giơ tay lên vẫy vẫy, giống như đuổi một con ruồi: "Bây giờ anh có thể đi được rồi. Còn công việc, chính là một tài xế của đội xe hơi, tài xế riêng của tôi. Sáng sớm ngày mai, chính thức đến công ty làm việc."
Vương Cường nói đúng, từ giây phút này, Lý Thiên Đường đã trở thành một tài xế xe ô tô lẫy lừng.
Cô sắp xếp cho một tên cặn ba cũng là tìm một lý do để đi làm cùng cô.
"Vâng, Dì nhỏ, vậy cháu đi đây.”
Lý Thiên Đường đứng dậy, sau khi hơi cong eo, gật đầu, mới quay người đi về phía cửa.
Có thể là vì sự ngoan ngoãn của anh, khiến Nhạc Thanh Hà có chút cảm tình với anh: “Đợi chút, bây giờ trên người anh có tiền sao? Nhà tôi không có dư đồ vệ sinh cá nhân.”
“Chỉ là tiền, không phiền Dì nhỏ phải lãng phí tâm sức, ngày mai gặp lại.”
Lý Thiên Đường mỉm cười từ chối, sau khi mở cửa ra không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn.
Anh cứ nghĩ là anh ta tiêu sái, coi tiền như rác rưởi sẽ khiến Nhạc Thanh Hà cảm thấy có chút kinh ngạc, nói không cùng đang dùng ánh mắt tràn đầy sự phức tạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta.
Kết quả, người ta không có cái suy nghĩ này, chỉ có ý trêu đùa nhìn anh: “Sao vậy, còn có chuyện sao?”
Lý Thiên Đường cảm thấy thật mất mặt, tìm một lý do vụng về: “Tôi chỉ muốn hỏi, bây giờ trời vẫn còn sớm, tôi nên đi đâu chơi?”
“Muốn chết ở đâu thì đi đến đó.”
Nhạc Thanh Hà thờ ơ nói một câu, cầm một tập tài liệu lên bắt đầu làm việc.
Thực ra, Lý Thiên Đường rất muốn hỏi, tối qua lúc tắm rửa, ba tên sát thủ đeo mặt nạ kia có phải là do cô phái đến không.
Nhưng loại chuyện này không thể hỏi trực tiếp, cho dù có hỏi cô cũng không thừa nhận, chuyện này sau này Lý Thiên Đường sẽ từ từ điều tra.
Nhạc Thanh Hà vốn là một đặc công, khiến trong lòng Lý Thiên Đường vô cùng ngạc nhiên: Thảo nào ông già bảo mình đến để bảo vệ cô, làm đặc công có thể không có kẻ thù sao?
Lý Thiên Đường vẫn có chút khó hiểu, chỉ dựa chỉ số IQ rõ ràng còn thiếu gốc rễ của Nhạc Thanh Hà, có thể đắc tội với nhân vật lợi hại như thế nào, còn cần đích thân anh ta ra trận để bảo vệ?
Lúc tên cặn bã trong miệng của Nhã tổng đang đi dạo quanh thành phố Châu Đông, trong núi sâu cách hàng nghìn km, một ông cụ mặc áo đen, râu dài chậm rãi mở mắt ra.
phía trước tảng đá nơi ông ta đang ngồi, cũng có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng, nhưng trên khuôn mặt lại đeo một chiếc mặt quỷ màu vàng, răng lanh màu xanh, cho dù là ban ngày, nhìn cũng rất dọa người, chỉ có đôi mắt phía sau hố mắt kia, đen giống như đi thẳng xuống địa ngục.
Đây là một người phụ nữ, chiếc áo choàng rộng màu đen cũng không thể che giấu được thân hình mảnh mai của cô ta.
Lúc người đàn ông râu trắng nhắm mắt lại, cô ta đứng ở đó rất lâu, nhưng lại không nói một lời, giống như ông lão không mở mắt nói chuyện cô ta sẽ đứng ở đó như vậy.
Ông lão nhìn cô ta một lúc, giọng có chút khàn, chậm rãi nói: "Tối qua tôi quan sát bầu trời cả một đêm, 24 năm trước thiên sát cô tinh cải lão hoàn đồng đến từ địa ngục đã chính thức nhập thế rồi."
"Bây giờ anh ta ở đâu, tên là gì?"
Giọng nói của người phụ nữ rất dễ nghe, mang theo một sự quyến rũ khó mà cưỡng lại được, nhưng lại lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ giống như hai thanh sắt ma sát vào nhau.
"Tôi không nhìn thấu được, không biết được sinh mệnh của anh ta, đến từ tầng nào của địa ngục, đi về đâu."
Ông lão nói xong, lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Người phụ nữ mặc áo choàng đen không hỏi gì nữa, hơi cong eo hành lễ, lúc quay người rời đi, gió thổi bay tóc ở bên tai cô ta, lộ ra phần da sau tai, còn trắng hơn tuyết ngàn năm trên núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...