Hiếu tiến lại phía con Thư, trên gương mặt anh hiện rõ 1 tia thiếu kiên nhẫn:
- Câu đấy anh phải hỏi em, em đến đây làm gì? Còn nữa, anh muốn em giải thích rõ chuyện của Vy.
- Hiếu...em....em...đến đây là muốn thăm Vy thôi.
- Được, cho là thế. Vậy chuyện kia...em làm sao biết được?
Con Thư sắc mặt đã tái mét, 2 bàn tay bấu chặt vào nhau, lúng túng không trả lời.
Cái Nhung lúc này chen vào:
- Còn sao nữa. Vì nó chính là đứa đã thuê người gây tai nạn để Vy nó sảy thai.
Hiếu vừa nghe vậy, liền tức giận túm lấy tay con Thư kéo về phía mình mà lớn tiếng:
- Có đúng vậy không?
Sắc mặt con Thư lúc này phải nói là hơn cả tệ, tôi cũng đang trông chờ xem nó trả lời như thế nào. Không ngờ sau đấy nó lại bày ra vẻ mặt đáng thương, 2 đôi mắt đỏ ngàu từ ngấn nước chuyển sang nước mắt ngắn, nước mắt dài mà nhìn Hiếu nức nở nói:
- Hiếu, cho dù là trước đó tình cảm giữa anh và Vy rất tốt, nhưng không thể vì thế mà anh nghĩ những gì bọn nó nói là sự thật. Có thể anh nghĩ em không tốt, nhưng hiện tại bản thân em đã làm mẹ, trong bụng cũng đang mang thai con anh, không lẽ em có thể nhẫn tâm đến mức hại 1 sinh linh không biết gì sao? Còn nữa...em làm thế để làm gì?
Con Thư hắt mạnh tay Hiếu ra khỏi ngừoi nó rồi đặt tay lên bụng mình mà tiếp lời:
- Đứa bé này không phải tự 1 mình em mà có, đám cưới này cũng không phải là em ép buộc anh. Hơn nữa, trước giờ quan hệ giữa em và Vy rất tốt, vì chuyện này mà nó trở mặt với em. Vậy em hỏi anh, em có lý do gì để làm vậy với nó? Còn anh hỏi tại sao em biết chuyện? Được, đến nước này vậy để em nói thật cho anh. Thật ra em đã thuê người theo dõi anh từ cái hôm gặp Vy ở bệnh viện, và vô tình biết được anh gặp bác sĩ để tìm hiểu bệnh của nó.
- Em thuê người theo dõi anh?
- Phải! Nếu như anh cho em đủ tin tưởng thì em có cần phải làm vậy không? Cho là anh không có tình cảm với em nhưng nếu đã đồng ý cưới em thì làm ơn hãy tôn trọng người vợ trên danh nghĩa này 1 chút, tại sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến nó, lo lắng cho nó, còn em anh có để vào mắt không?
Con Thư nói 1 dây 1 hồi rồi đứng đấy khóc nức nở.
Bỗng tiếng vỗ tay vang lên, cái Nhung phải bật cười thành tiếng rồi nói:
- Hay lắm Thư, mày vừa cho cả cái phòng này xem 1 vai diễn quá xuất sắc không khác gì diễn viên hạng A luôn. Không biết ở đây có ai đồng cảm với mày không nhưng riêng tao thì cảm thấy ghê tởm, từng chữ mày nói ra sao mà nó thối thế không biết. Cái phòng này sắp ngạt thở rồi!
Con Thư có vẻ không để tâm đến lời nói của cái Nhung, nó nhìn Hiếu rồi nói thêm:
- Anh không tin vợ mình phải không? Được, vậy mẹ con tôi cũng sẽ không cản trở anh và nó nữa, em sẽ dọn đi.
Nói rồi nó quay người bỏ chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua bố tôi, nó còn nói thêm 1 câu:
- Bác có biết con gái bác có thai với ai không? Với chồng cháu đấy.
Cái Nhung nghe vậy định đuổi theo nó nhưng tôi gàn lại, Nhung hậm hực nhìn sang Hiếu mà gắt:
- Còn anh đứng đây làm gì nữa, mau đuổi theo con vợ yêu quý của anh đi kìa.
Hiếu không để tai lời nói của Nhung, anh tiến lại phía giường tôi:
- Chuyện này anh sẽ về tra rõ. Nếu thực sự là Thư làm, anh sẽ không dung túng.
Tôi không trả lời anh, cái Nhung lại chen vào:
- Không dung túng thì anh định làm gì nó? Đánh nó, hay ly hôn? Nó đang mang thai con anh đấy, à mà quên, sao anh không thử tra xem nguồn gốc cái thai đó đi, biết đâu anh và cả bố mẹ anh lại được đổ vỏ thì sao?
- Nhung, anh biết em có thành kiến với Thư, nhưng chuyện gì ra chuyện đó. Chuyện giữa chúng ta, anh nhất định sẽ giải quyết, nhưng chuyện gia đình anh, em cũng nói chuyện có tôn trọng 1 chút.
Nói rồi anh lại nhìn tôi tiếp lời:
- Vy, việc của em bây giờ là nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Nếu đã báo công an rồi, anh tin chắc sớm muộn cũng sẽ bắt được kẻ đấy. Anh có nhờ người quen trên thành phố, để ý đến chuyện của em 1 chút, nên cũng đừng lo lắng quá.
Cái Nhung vừa nghe vậy lại bĩu môi:
- Chuyện của con Vy, nó đâu có mượn anh can thiệp. Đừng làm việc thừa thãi nữa.
Hiếu có phần bực quay sang cái Nhung gắt nhẹ:
- Việc là anh làm cho Vy, không phải cho em. Có sai thì cũng là anh sai với Vy, không phải với em. Em dùng những từ ngữ khó nghe với anh, 1-2 lần anh có thể hiểu và cho qua nhưng cái gì cũng vừa đủ thôi Nhung, đừng có quá.
- Tại vì con Vy nó ngu, nó hiền nó không nói nên tôi phải thay nó xả cơn tức. Anh nghĩ nó không nói là nó không hận anh sao?
Lời vừa dứt, giọng bố tôi vang lên:
- MẤY ĐỨA CÓ THÔI ĐI KHÔNG!!!
Nói thật lúc này cả mấy đứa mới chú tâm đến ông.
- Bố! Trời muộn rồi, bố về trước đi. Khi nào con khoẻ lại, sẽ về nói chuyện rõ với bố mẹ sau.
- Mày để bố chứng kiến nghe mọi chuyện rồi giờ lại bảo bố về, mày nghĩ bố có thể bình tĩnh mà về được không? Giờ bố hỏi mày 1 câu, chuyện sảy thai là thế nào, cái thai đó là của ai?
Tôi nghe vậy chỉ biết nhìn ông với bộ dạng lúng túng, thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hiếu thấy vậy lại hướng đến bố tôi:
- Bác, mọi chuyện là.....
Còn chưa kịp nói hết, thì bố tôi đã quát lên:
- Tôi không hỏi cậu. Cậu là chồng của con bé kia thì mau về với nó đi, ở đây là chuyện gia đình tôi.
- Cháu.....
Bất chợt chuông điện thoại của Hiếu kêu lên, anh lấy ra nhìn mang hình khẽ nhíu mày 1 cái rồi bắt máy:
- Mẹ!
- .....
Không rõ đầu bên kia nói gì, chỉ thấy gương mặt có phần chán ghét của Hiếu:
- Kệ cô ấy...con không quản được.
- .....
- Mẹ! Con....
Có vẻ như chưa kịp nói xong thì đầu bên kia đã tắt máy, Hiếu có phần bực cất điện thoại rồi nói với bố tôi:
- Cháu vốn định giải thích mọi chuyện với bác, nhưng có lẽ bây giờ không phải lúc thích hợp, vậy cứ để Vy nói chuyện với bác trước đã. Cháu xin lỗi!
Nói rồi, anh chào bố tôi 1 tiếng rồi cũng trở ra phía ngoài.
Ông lúc này tiến lại gần tôi, gương mặt đã có nhiều nếp nhăn vì kìm nén cơn giận mà lộ rõ hơn hẳn:
- Sao, nói đi! Có liên quan đến cậu ta phải không?
Tôi nhìn ông 1 hồi rồi đành gật đầu, ông thấy vậy liền lớn tiếng:
- Thế là mày qua lại với người đã có gia đình sao?
- Bố, không phải. Chuyện sảy ra trước khi anh ấy kết hôn.
- Nếu thế tại sao vợ nó phải tìm đến đây?
Cái Nhung nãy giờ im lặng, lúc này nên tiếng:
- Bác đừng nghe mồm cái con quỷ đấy nói. Nó mới chính là đứa đi phá hoại tình cảm của người khác. Nói chung chuyện nó dài lắm, giờ Vy với người kia cũng không còn bất cứ quan hệ nào cả, nên bác đừng lo lắng nữa. Vy nó lớn rồi, nó tự biết cái nào nên cái nào không nên.
- Cả 2 đứa lớn cả rồi, nhưng làm gì thì cũng phải tự giữ lấy mình. Bố chỉ noid vậy thôi, chuyện này bố cũng không cho mẹ mày biết nhưng bố vẫn đợi mày cho bố lời giải thích. Nghỉ ngơi đã đi, bố về không mẹ mày lại trông.
Nói rồi ông cũng quay người rời đi, mà tôi lúc này thật sự quá mệt mỏi nằm xuống nhắm chặt mắt lại. Quá nhiều chuyện ập đến, vào lúc này tôi chẳng muốn nghĩ ngợi gì, chỉ muốn ngủ 1 giấc thật sâu, hi vọng dậy mọi thứ sẽ khá hơn.
Sáng hôm sau, bên phía công an đến tận phòng tôi để làm việc. Tôi cũng cố nhớ lại chi tiết sự việc rồi cung cấp cho họ, cả cái số điện thoại lạ liên tục gửi tin nhắn đến, mọi thứ xong xuôi cũng hết mất cả buổi sáng.
Cái Nhung đi ra ngoài mua cơm, thì lúc này 1 người lại đi vào.
- Thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?
Tôi quay người nhìn ra phía cửa, lần này thì đã nhớ được tên của đối phương:
- Dương! Sao anh lại đến đây?
- Ah, tôi có người quen cũng đang nằm trong viện, tiện thể qua xem tình hình cô thế nào.
- Chẳng phải nhờ phước anh nên tôi vẫn còn sống sao?
Anh nghe vậy lại cười rồi tiến lại phía giường:
- Xem ra cô đang phục hồi rất tốt về cả mặt tinh thần.
- Xảy ra thì cũng xảy ra rồi, sợ thì cũng sợ rồi. Bây giờ còn sống không phải là nên vui mừng sao? À, hôm nay công an có đến làm việc, có 1 số cái tôi có thể không nhớ chính xác lắm, nhưng chắc anh biết. Hôm sau định phiền anh 1 hôm cùng tôi đi lên công an, không biết có được không?
- Số điện thoại của tôi cô có rồi, cần thì cứ gọi. Vậy nhé, tôi còn việc phải đi trước.
- Cảm ơn!
Dương vừa quay người lại thì cái Nhung từ ngoài bước vào trong:
- Tao mua cơm rồi này, dậy ăn đi!
Vừa nhìn thấy Dương, nó đã tròn xoe mắt hỏi:
- Ai đây?
Tôi nghe vậy cũng vội lên tiếng:
- Anh Dương, người đưa tao vào viện.
Cái Nhung “à” 1 tiếng rồi gật đầu chào anh, Dương đáp lại sau đó cũng trở ra phía ngoài.
Cánh cửa vừa mới đóng, cái Nhung đã vội vàng lao đến chỗ tôi:
- Này, trông ngon trai phết mày ạ.
Tôi nhìn nó buồn cười mà nói:
- Có ngon thì cũng không đến lượt tao với mày.
- Ơ, biết sao được. Duyên trời định mà. Thế anh đến đây làm gì?
- À, thấy bảo có người quen cũng nằm viện, nên tiện qua chỗ tao hỏi vài câu thôi.
- Đấy, không bỗng dưng người ta có lòng như thế.
- Mày thôi đi, hoa như thế thiếu gì chậu đẹp để cắm. Biết đâu lại có chủ rồi.
- Nếu tao hỏi mà chưa có thì sao?
- Chưa có thì kệ người ta, tao quản sao được.
- Ơ, con này. Không lẽ đến giờ mày vẫn còn say mê cái thằng mắt mù kia?
Nhắc đến Hiếu, lòng tôi lại có chút nặng nề. Dù sao tôi đối với Hiếu cũng là thật lòng, thế nên những gì xảy ra đối với tôi cũng là đả kích rất lớn, đâu phải 1,2 ngày là quên được đâu.
- Giờ này còn say mê cái gì nữa, chỉ là chưa quên được thôi.
- Thế nên mới cần phải có đối tượng mới giúp mày quên đi
Tôi nghe vậy lại nhìn nó chằm chằm:
- Mày định chuyển sang tư vấn tình cảm đấy à?
- Tao chỉ lo cho mày thôi. Cơ hội trước mắt mà không nắm lấy, đến lúc mất lại tiếc hùi hụi.
- Tầm này, tao không muốn nghĩ đến mấy việc yêu đương nữa. Mệt rồi, có lẽ nên lo kiếm tiền trước. Còn nữa, nếu sau Hiếu mà có đến, mày cũng đừng để anh ấy vào.
- Biết rồi!
Đấy, dặn nó là thế nhưng không hiểu sao ngày nào Hiếu vẫn có thể đến làm phiền tôi được, lần nào tôi cũng phải nặng lời thì mới chịu rời đi.
1 tuần sau, tôi xin xuất viện, vì vết thương cũng đã lành, bác sĩ cũng nói có thể về chỉ cần hạn chế vận động mạnh là được.
Cái Nhung vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với tôi:
- 1 tuần rồi sao công an vẫn chưa có kết quả gì nhỉ.
- Gớm, tìm người cũng phải cần có thời gian chứ, hơn nữa tên tuổi không biết, hình dáng gương mặt cũng không thì mày nghĩ tìm nhanh được sao? Hôm nay tao hẹn anh Dương cùng lên công an, biết đâu anh ấy nhớ được cái gì đó giúp ích.
Nhung nó vừa nghe vậy liền quay sang nhìn tôi cười nham hiểm:
- Bắt đầu tiếp nhận đối tượng rồi đấy hả.
- Mày điên à, tao chỉ muốn nhanh nhanh tìm được cái thằng đánh tao thôi.
Lời vừa dứt thì Dương ở ngoài đi vào:
- Xong chưa?
Tôi thấy vậy vội vàng nói:
- Ơ, đến giờ rồi sao?
- Chưa, dù sao hôm nay cô cũng xuất viện, tôi đến sớm tiện đưa cô về rồi lên công an luôn.
Cái Nhung vừa nghe vậy liền cười rồi nói:
- Có lòng ghê. 2 người ở đây đi thu dọn nốt đi, tao ra ngoài thanh toán viện phí.
Nói rồi, cái Nhung cũng quay người trở ra ngoài. Dương thấy vậy cũng đi đến giúp tôi thu dọn mấy thứ khác, sau đó xách đồ ra xe.
Sắp xếp xong xuôi, vừa định mở cửa ngồi vào thì phía sau vang lên giọng nói:
- Vy!
Tôi quay người lại, nhìn thấy gương mặt kia liền cảm thấy có phần phiền phức:
- Hôm nay tôi xuất viện rồi, nên sau này anh cũng không phải mất công đến đây tìm tôi nữa.
- Anh biết, nên anh đến đón em.
- Không cần, tôi đi với bạn.
Hiếu nghe vậy mới chuyển tầm nhìn đến Dương, người đang đứng cạnh tôi, sau đấy khẽ nheo mắt lại mà hỏi:
- Bạn em? Sao anh chưa gặp bao giờ?
- Bạn tôi, anh nhất định phải gặp sao?
Hiếu nhìn tôi có chút khó chịu nói:
- Vy, chúng ta quen nhau 1 thời gian, không lẽ có người bạn nào của em mà anh không biết.
Cái dáng vẻ có phần ghen tuông của anh làm tôi thấy khó chịu:
- Vậy sao? Quen nhau 1 thời gian, tôi còn không ngờ bạn thân tôi lại đi cưới người yêu tôi cơ đấy. Cứ nghĩ mình biết hết nhưng thật ra cuộc sống nó vẫn luôn tồn tại chữ “ngờ”.
Nói đúng vào nhược điểm, Hiếu có phần cứng họng:
- Vy!
- Thôi, tôi không có thời gian tiếp chuyện anh, muộn rồi, tôi còn có việc phải làm.
Nói rồi tôi cũng nhìn sang Dương:
- Chúng ta đi.
Sau câu nói ấy, chúng tôi cũng ngồi vào trong xe rồi lái thẳng đi. Qua chiếc gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy được ánh mắt của Hiếu đang dõi theo cho đến khi khuất tầm nhìn hẳn.
Dương đưa chúng tôi trở về nhà trọ, cất đồ đạc xong tôi cùng anh đến trụ sở công an.
Lúc gần đến nơi, vô tình ánh mắt tôi bắt gặp được hình ảnh con Thư đang nói chuyện với 1 người đàn ông mặc trang phục của công an ngồi ở quán cafe ngay gần trụ sở. Không hiểu sao tự nhiên trong lòng sinh ra 1 sự hoài nghi.
Chúng tôi đi thẳng vào trong sảnh chính của trụ sở, lúc này có 1 đồng chí công an tiến lại hỏi:
- Anh chị tìm ai?
Tôi nghe vậy cũng trả lời:
- Hôm trước tôi có báo án, hôm nay muốn đến hỏi xem có kết quả gì chưa.
- Người báo án tên là gì?
- Trần Hạ Vy.
Nghe vậy, anh ta liền dẫn chúng tôi đến 1 căn phòng khá rộng rồi nói:
- Anh chị ngồi đi!
Nói rồi, anh ta đi lại phía 1 cái tủ mở ra, lấy trong đấy ra 1 tập kẹp tài liệu mà lật tìm. Sau đấy lại hướng đến chúng tôi nói:
- Hồ sơ vụ án của chị do anh Hùng thụ lý. Anh ấy vừa mới đi ra ngoài có việc, chị ngồi đợi chút để tôi liên lạc cho anh ấy về.
Tôi nghe vậy cũng chỉ gật đầu 1 cái, đợi khi anh ta rời đi thì mới quay sang Dương:
- Anh có thời gian không? Nếu bận thì về trước đi, để hẹn hôm sau cũng được.
- Hôm nay hẹn với cô nên công việc tôi cũng rời sang ngày mai rồi.
- Vậy phiền anh quá.
Chúng tôi ngồi nói chuyện 1 lúc thì 1 đồng chí công an đi vào:
- Chị Trần Hạ Vy phải không?
Tôi nghe vậy liền đứng dậy nhìn ra phía cửa, có 1 chút giật mình vì đồng chí công an này và người tôi vô tình nhìn thấy đang nói chuyện với con Thư là 1, tôi gật đầu 1 cái:
- Dạ!
- Vụ án của chị bên phía chúng tôi vẫn đang cho người điều tra và tìm kiếm. Nhưng thông tin chị cho quá ít nên cũng cản trợ công việc của chúng tôi. Chị yên tâm, nếu có kết quả tôi sẽ báo cho chị.
- Hôm trước tôi có kể với anh người đưa tôi đến viện cũng có bắt gặp được hắn. Hôm nay, anh ấy đến đấy, anh xem có cần thông tin gì thêm thì có thể hỏi.
Anh ta lúc này nhìn sang Dương, kiểu suy tư 1 hồi rồi nói:
- Mời anh đi theo tôi để lấy lời khai.
Dương nghe vậy cũng đứng lên đi theo anh ta.
Cũng không quá lâu sau đó, Dương quay trở lại, tôi thấy vậy liền hỏi:
- Nhanh thế sao?
- Thì anh ta hỏi gì, tôi trả lời vậy. Không hỏi nữa thì là xong.
- Vậy chúng ta về.
- Cô ra cổng đợi tôi lấy xe.
Tôi gật đầu 1 cái rồi cũng đi ra cổng đứng đợi, lúc này 1 giọng nói vang lên:
- Ô, trùng hợp nhỉ. Không muốn mà vẫn cứ phải gặp nhau.
Tôi xoay người đến phía vừa phát ra tiếng, nhìn vẻ mặt có phần đắc ý của con Thư lại làm tôi cảm thấy chán ghét:
- Không muốn thì có thể lướt qua.
- Sao thế được, dù gì cũng là bạn bè, thấy nhau cũng phải nên chào hỏi 1 tiếng chứ. Sao, đến đây để báo án à, đã điều tra được gì chưa?
- Mày có vẻ rất quan tâm đến kết quả điều tra phải không? Có lo lắng gì à?
- Tất nhiên rồi, tao muốn nhanh có kết quả để chứng minh tao không liên quan gì như những lời chúng mày đã nói.
- Không làm thi việc gì phải sốt ruột.
- Tao không sốt ruột, chỉ là mày sốt ruột thôi.
Lời vừa dứt, tiếng còi xe ô tô vang lên, tôi và cả con Thư theo phản xạ nhìn đến, cánh cửa xe hạ xuống, Dương ngồi bên trong chỉ khẽ gật đầu 1 cái, tôi hiểu ý cũng định đi lại thì con Thư lên tiếng:
- Mày...quen cả anh Dương sao?
Tôi nghe vậy quay lại nhìn nó, thấy nó có vẻ tức tối lắm thì phải:
- Tao quen ai phải nói mày biết sao?
Con Thư nhìn tôi cười khẩy 1 cái:
- Nhanh vậy mà đã có đối tượng mới rồi, mày cũng biết mồi chài ghê lắm.
- Không lẽ mày nghĩ tao sẽ bám víu lấy chồng mày sao? Đáng lẽ mày phải vui vì tao có đối tượng mới, vì ít ra như thế Hiếu mới để ý đến mày 1 chút.
Con Thư tức đến siết chặt bàn tay trừng mắt nhìn tôi:
- Mày đừng trèo cao quá, cao quá là ngã đau đấy, lấy chuyện tao và Hiếu mà tự biết thân phận. Anh Dương có quen mày, cũng chỉ chơi bời thôi.
- Cảm ơn mày đã nhắc nhở, để tao biết cách nắm chặt hơn.
Nói rồi, tôi cũng quay người đi lại phía xe của Dương ngồi vào, chiếc xe lăn bánh chạy đi, nhìn qua chiếc gương chiếc hậu vẫn còn thấy được sự hậm hực của con Thư đứng ở đó, tôi tiện miệng hỏi:
- Anh quen Thư sao?
Dương nghe vậy cũng trả lời:
- Thư nào?
- Người đứng cạnh tôi khi nayz ấy.
- Không!
- Thế sao nó biết anh nhỉ?
- Biết tôi sao? Cái đấy thì tôi chịu.
Nghe anh nói vậy, tôi cũng không hỏi thêm gì nữa, Dương lúc này lại tiếp lời:
- Tôi ghé qua đây đón 1 người bạn rồi đưa cô về, dù sao cũng đang tiện đường, cô có ngại không?
- Không sao, hay là anh cứ đón bạn đi, tôi bắt taxi về cũng được.
- Cô không ngại là được rồi.
Chúng tôi đi thêm 1 đoạn thì dừng lại ở 1 quán cafe, Dương hạ cửa kính xuống rồi nhấn còi.
Cô gái đang ngồi bấm điện thoại ở đấy nghe thấy cũng đứng dậy, cầm túi xách đi lại vòng sang phía tôi mở cửa, tôi có phần ái ngại nhìn cô ta mỉm cười gật đầu 1 cái thay cho lời chào.
Chắc có chút bất ngờ khi thấy tôi ngồi đây mà hỏi:
- Ai đây?
Dương nghe vậy cũng trả lời:
- Bạn. Lại ghế sau ngồi đi!
Cô ta cứ nhìn tôi chằm chằm 1 lúc rồi đóng mạnh cửa lại, đi về phía sau ngồi vào:
- Chưa gặp bao giờ, bạn mới à?
- Nói như kiểu đã gặp hết bạn của tôi rồi thì phải.
- Gớm, học với nhau từ cấp 3 lên Đại học rồi chơi với nhau đến giờ, có người nào mà tôi không biết sao?
Dương nghe vậy lại cười:
- Được rồi, là bạn mới!
2 người bọn họ nói chuyện qua lại, còn tôi thì cứ ngồi im thin thít. Đi được 1 đoạn, Dương xuống xe nói:
- Đợi tôi 1 lát, vào đây cái rồi ra ngay.
Khi Dương vừa đi khuất, thì cô gái kia liền lên tiếng:
- Cô làm sao quen được Dương?
Tôi nghe vậy cũng có phần dè chừng mà trả lời:
- À, tôi gặp chuyện, là nhờ anh Dương giúp nên quen nhau.
- Bạn bè bình thường?
Tôi nhìn cô ta qua chiếc gương chiếu hậu thấy được cái ánh mắt sắc lẹm chĩa thẳng về phía mình làm tôi có chút không thoải mái:
- Cũng không hẳn là bạn bè, chỉ quen biết sơ sơ vậy thôi.
- Tốt nhất là như vậy.
Nói rồi cô ta mở cửa bước ra ngoài, còn chưa hiểu chuyện gì, cửa chỗ tôi đã được mở ra, tôi quay mặt nhìn sang bắt gặp cô ta đứng đó:
- Lại ghế sau ngồi đi!
Tôi ngây người 1 lúc rồi “à” 1 tiếng sau đó cũng đi ra lại ghế sau ngồi vào. Vừa mới đóng cửa lại:
- Hi vọng sau này sẽ không gặp lại cô.
Quả thực cô ta quá thẳng thắn, thẳng đến mức nói câu nào cũng làm tôi thấy cứng họng câu đấy. Không biết có phải người yêu của Dương không nhưng cô ta có vẻ như lúc nào cũng phòng thủ với những cô gái xung quanh Dương thì phải. Tốt nhất tôi cũng không nên rước phiền phức vào mình.
- Tôi có việc, nên bắt taxi về trước. Lát nữa anh Dương ra, phiền cô nói lại với anh ấy.
Cô ta không trả lời tôi, tôi cũng mở cửa bước xuống, đi lại phía chiếc taxi đỗ ngay đấy mà ngồi vào.
Cùng lúc đấy điện thoại tôi kêu lên, là cái Nhung gọi:
- Alo!
- Xong việc chưa?
- Rồi, giờ tao đang về!
- Nhanh lên, có chuyện.
- Chuyện gì thế?
- Mẹ thằng Hiếu đến tìm mày, đéo biết là có chuyện gì. Hết thằng con thì đến con mẹ, nhà đó nó ám mày hay sao ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...