Vừa nghe dì Liễu nói vậy, cái Linh cũng liền lên tiếng:
- Không phải đâu chị Vy. Anh em quyết định đi tới bước này là vì chị cả đấy.
Tôi nghe vậy lại càng trở nên khó hiểu:
- Vì chị? Ý của em là sao?
Linh nó thở hắt ra rồi chép miệng gãi đầu bứt tóc:
- Trời ạ! Để em nói ngắn gọn như này. Vì để giải quyết xong vụ án của chị, anh em chỉ còn cách lấy con gái của ông Giám đốc công an tỉnh. Chỉ có như vậy chuyện của chị mới giải quyết êm xuôi được. Sau khi anh ấy có quyết định này, em đã lên tiếng gàn rất nhiều nhưng anh ấy không chịu nghe. Em hiểu anh ấy hơn ai hết, em biết anh ấy thích chị. Nếu vậy thì anh ấy lấy người khác thì chỉ khiến cả 3 thêm khổ thôi. Giờ chỉ có chị mới làm anh trai em thay đổi quyết định. Chúng ta mau đi đi, ngày mai là ngày tổ chức hôn lễ rồi!
Nghe xong những lời đó, cả cơ thể tôi cứ như 1 bản năng mà bước về phía trước, nhưng lúc này cả người bị lực mạnh kéo giật lại phía sau, dì Liễu gắt gao túm lấy 2 bả vai tôi mà nói:
- Vy, con hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Dương nó làm thế là vì con, nếu bây giờ con làm việc theo trái tim của mình thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không thể như con mong muốn. Nếu như Dương không lấy cô gái đó, chuyện của con không được giải quyết, con nên biết kết cục của con là gì. Nếu con ở lại đây con sẽ có tự do, nhưng nếu con đi đến đó, con sẽ chẳng có gì, kể cả là Dương.
Câu nói của bà đánh vào nhược điểm của tôi, đôi chân tôi theo đó cũng khựng lại. Bà nói không phải là không có lý, nếu như vụ án của tôi không thể giải quyết, tôi không biết bản thân mình phải đối mặt với mức hình phạt như thế nào.
Nhưng nếu như lần này tôi không đi, tôi sợ sẽ mất anh mãi mãi. Tôi sợ bản thân mình phải 1 lần nữa chứng kiến người mình yêu trong âu phục chú rể sánh bước bên cạnh 1 cô dâu khác không phải tôi. Tôi sợ 1 lần nữa, người đến trước như tôi lại phải chấp nhận làm kẻ đến sau.
Từ ngày gặp anh đến hôm nay, từ những gì anh làm cho tôi, những lời anh nói, những cư xử và hành động của anh, khiến tôi nhận ra, cuộc đời mình có thể bỏ lỡ bao nhiêu người đàn ông cũng được, nhưng tuyệt đối không thể bỏ lỡ anh.
Tôi chấp nhận những kết quả không mong muốn của sau này, để đổi lấy 1 lần đứng trước mặt anh giữ chặt bàn tay ấy mà nói “nếu anh thânt sự tin chúng ta có duyên phận, vậy em không cần anh làm bất cứ điều gì cho em cả, ngoài việc xin anh 1 chuyện....là hãy chờ đợi!”
Tôi gỡ cánh tay của dì Liễu ra, rồi hạ giọng nói:
- Dì Liễu, nếu có được tự do mà không có anh ấy, vậy thà con nhốt mình trong ngục tối. Bởi vì, từ khi gặp anh ấy, con mới tìm thấy được ánh sáng cho cuộc đời mình.
Nói rồi, tôi cũng đi lại xe ngồi vào, cái Linh thấy vậy cũng theo sau.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, tôi vẫn còn thấy gương mặt lo lắng của dì Liễu.
Tôi không biết được tại sao bà lại có thái độ như vậy, bà dường như không muốn tôi có bất cứ liên quan nào đến Dương vậy nhưng đối với tôi lại không có sự chán ghét nào. Thật kỳ lạ!
Chiếc taxi đi cùng Linh đến bản bây giờ đang tăng tốc trở về, tôi ngồi trong xe lòng nóng như lửa đốt, 2 bàn tay đan vào nhau mà hỏi Linh:
- Giờ anh ấy đang ở đâu?
- Đang ở nhà bố em. 2 gia đình cùng nhau ăn cơm. Bây giờ chúng ta đi thẳng đến đó luôn.
Tôi nghe vậy lại càng trở nên căng thẳng:
- Bố em không thích chị, đến đó có tiện không?
- Chị yên tâm, đã có em hậu thuẫn. Dù như thế nào thì em vẫn đứng về phe chị.
Tôi nghe vậy nhìn con bé khẽ cười mỉm 1 cái:
- Linh, cảm ơn em!
- Được rồi, từ sau khi mẹ em mất, anh em trở nên sống khép kín hẳn. Bạn bè ngoài cái bà cô Yến kia ra thì chẳng có ai, cũng không để mắt tới cô gái nào cho đến khi gặp chị. Em chỉ muốn anh em sống thật với tình cảm của mình.
- Em là 1 cô gái rất hiểu chuyện.
Con bé nghe vậy lại khẽ cười:
- Anh em vẫn luôn bảo em trẻ con và phiền phức.
- Vậy tức là trong mắt anh ấy, em vẫn là cô gái cần được bao bọc.
Nghe vậy nó nhìn tôi cười cười, sau đó ngả lưng vào thành ghế nhắm mắt lại:
- Đường đi còn dài nữa, chị chợp mắt 1 lúc tí còn lấy sức mà tranh đấu.
Thấy con bé như vậy tôi chỉ mỉm cười 1 cái, còn tôi thật ra chẳng có tâm trạng ngủ nghỉ gì.
Thời gian lúc này sao trôi qua lâu khủng khiếp đến như vậy, mãi cho tới khi trời tối hẳn, chiếc xe mới dừng lại ở trước cánh cổng to khá quen mắt.
Trả tiền taxi, sau đó bước xuống xe. Linh đi lại phía cổng nhấn chuông.
1 lát sau, 1 bóng người phụ nữ hớt hải đi ra mà nói:
- Linh, cháu về sao, thật mừng quá. Gia đình hôm nay lại đông đủ rồi!
Nói rồi, người giúp việc ấy mở vội cánh cổng, con bé không nói gì chỉ im lặng kéo tôi vào, bà ấy thấy vậy lại hỏi:
- Linh, cô ấy....!
Con bé nắm chặt tay tôi rồi trả lời:
- Bạn cháu!
Nói xong, nó cũng kéo tôi đi thẳng tuột vào bên trong, hướng thẳng đến phòng ăn, nơi đang có tiếng trò truyện ồn ào mà lại gần:
- Đông đủ thế này mà không gọi con này 1 tiếng sao?
Linh vừa noid vậy mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
Dương lúc này đứng bật dậy:
- Vy, sao em lại đến đây?
Vì tình huống quá cấp bách nên tôi trở nên lúng túng:
- Em....em....
Khi tôi còn đang không biết nên trả lời như thế nào thì Linh liền kéo tôi đi lại phía Dương:
- Chị ấy có chuyện muốn nói với anh.
Lời vừa dứt thì bố Dương liền lên tiếng:
- Có chuyện gì thì đây cũng không phải là lúc nói. Không thấy đang có cả bên thông gia ngồi đây sao? Linh, nếu con đến để chung vui thì ngồi xuống, còn đến để phá đám thì mau đưa cô ta ra ngoài đi.
- Sao? Có phải vừa lòng ông rồi đúng không? Anh đồng ý kết hôn với con gái của Giám đốc công an tỉnh, vậy là chỗ đứng của ông trong xã hội ngày càng cao rồi!
Lời vừa dứt, ông liền đập mạnh tay lên bàn:
- Hỗn xược, con có còn coi ai là người lớn nữa không?
Dương thấy vậy cũng lên tiếng:
- Linh! Đây không phải là chuyện của em!
Có bé có chút hậm hực cố nén cơn giận xuống rồi nói:
- Hôm nay tôi đến đây không phải để phá đám vậy nên tôi sẽ im lặng nhường quyền nói cho người bên cạnh.
Nói rồi con bé khẽ giật nhẹ cánh tay tôi, tôi thấy vậy có phần lúng túng nhìn anh:
- Em nghe nói.....anh sắp kết hôn?
Gương mặt anh phút chốc bỗng trở nên sững lại, trong cái ánh mắt in hằn 1 nỗi thống khổ dày vò, cái nhìn ấy khiến lồng ngực tôi đau nhói, giọng nói trở nên lạnh nhạt:
- Phải!
2 hốc mắ tô đã đỏ hoe, chẳng mấy chốc đã trở nên lưng tròng nước:
- Là vì em phải không?
Dương nhìn tôi im lặng 1 hồi rất lâu rồi mới trả lời:
- Không hẳn!
Nước mắt đã bắt đầu không tự chủ chảy dài xuống, bàn tay tôi run run túm lấy cánh tay áo anh rồi nói:
- Dương, khổ bao nhiêu, vất vả như thế nào em cũng chịu được...chỉ cần anh chịu đợi em...
- Vy, em đừng......
- Em biết cuộc sống này vốn không công bằng, ông trời đã định sẵn em phải chịu thiệt, em có thể chấp nhận. Nhưng nếu phải từ bỏ anh vậy khác nào em từ bỏ cuộc đời mình!
Anh nhìn tôi bằng đô mắt có phần sửng sốt:
- Vy....!
Không để cho anh nói hết, tôi lại lên tiếng:
- Dương, em yêu anh! Nếu như anh cũng yêu em...vậy hãy nắm tay em đi ra khỏi đây.
Không gian chìm vào 1 khoảng tĩnh lặng, mọi thứ trở nên lắng đọng lại dường như tất cả đang muốn lắng nghe câu trả lời của anh.
Bàn tay Dương khẽ cử động, rồi dần dân đưa lên, giọng nói trở nên trầm ấm:
- Vy, anh.....
Lời chưa kịp nói ra hết, thì 1 thanh âm khác cắt ngang:
- KHÔNG ĐƯỢC!
Tất cả chúng tôi đều chuyển tầm mắt đến nơi vừa phát lên tiếng, tôi khẽ nhíu mày mà nói:
- Dì Liễu!
Bà đi lại phía chúng tôi, nét mặt có phần căng thẳng, đôi mắt trở nên đỏ ngàu, sau đó khó khăn lắm mới có thể lên tiếng:
- 2 Đứa không thể đến với nhau!
Dương nghe vậy cũng nhìn bà mà hỏi:
- Dì Liễu, dì có ý gì?
Những hàng nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gương mặt đã có nhiều nếp nhăn của bà, giọng bà cũng trở nên run rẩy:
- Là lỗi của dì, tất cả là lỗi của dì! Dì xin lỗi!
- RỐT CUỘC LÀ DÌ MUỐN NÓI GÌ?
Dương đã mất kiên nhẫn mà gắt lên, bà lúc này hướng đến chúng tôi, khoé miệng khẽ mấp máy rồi phát ra 1 âm thanh nhỏ nhưng đủ để tất cả những con người ở đây đều nghe thấy rõ:
- 2 đứa....là anh em!....(Nói đến đây, giọng bà run run hơn, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn).... Vy, nó mới chính là em gái ruột của con Dương àh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...