Edit + Beta: Vịt
Cái tên lừa đảo Tạ Thành Văn này, hắn căn bản không có ngủ cùng mình.
Vị trí bên cạnh lạnh, Tạ Thành Văn có lẽ chờ mình ngủ đi, liền lại đi làm việc. Lâm Chu Độ bò dậy, thu thập hành lý, cậu lập tức phải tới sân bay, tới lối đi VVVVVIP của cậu, khả năng còn phải gặp người chưa từ bỏ ý định xông vào, trả lời mấy vấn đề linh tinh. Tạ Thành Văn thậm chí không đến giúp cậu tìm xem tất ném ở đâu rồi, còn bảo cậu tới ăn sáng.
"Không còn thời gian." Lâm Chu Độ nói, "Em tới sân bay sẽ mua."
Cậu vẫy tay tạm biệt với Tạ Thành Văn, suy nghĩ một chút lại không cam lòng, chạy tới thêm một nụ hôn chào buổi sáng.
"Kỳ thực em tối qua vẫn luôn nghĩ," Lâm Chu Độ vẫn là nói với Tạ Thành Văn, "Em nghĩ, nếu như video kia thẳng thắn hơn chút, nếu như căn bản không cho em cơ hội tẩy trắng, rửa sạch và bịa chuyện, không tìm được phương pháp quan hệ xã hội, em nên làm gì đây."
Lâm Chu Độ cần thừa nhận, cậu đang thiết tưởng đồng thời mong đợi loại khả năng này, cậu muốn biết, nếu như không có chút đường sống nào, mình rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào. Cậu sắp nổ tung rồi, cậu muốn show ân ái với mỗi người, muốn ở trên mạng xã hội ngược cẩu, muốn lúc tới nhà Tạ Thành Văn không lén la lén lút. Đây là báo ứng mình lười quan tâm tình hình chính trị tham dự vận động xã hội, cậu nên từ lúc bắt đầu đã giơ cao lá cờ bảo vệ đồng chí phản đối kỳ thị, in ở trên người mỗi ngày phơi ra, nếu như cậu sớm như vậy, nói không chừng hiện tại đã đăng ký với Tạ Thành Văn rồi! Nhưng Lâm Chu Độ lại không được, loại hành vi này đối với cậu hiện tại mà nói chính là tìm chết, chính là đi trên đường phố đột nhiên cởi hết quần áo chạy trần truồng, sẽ bị tạm giam 15 ngày. Người bình thường sẽ không chạy trần truồng, Lâm Chu Độ chỉ có thể tuyệt vọng mà mong chờ trời giáng lửa, đốt trụi quần áo của cậu, để cho cậu bị ép chạy trần truồng. Tới lúc đó cậu có thể nói, tôi không phải cố ý, tôi là bị ép, hiện tại không có cách nào, tôi chỉ có thể nói cho các bạn biết tôi không muốn mặc quần áo.
Tên phế vật Tiền Nhạc Thiên này! Để lộ video cũng có thể để lộ tới thất bại như vậy.
"Em không biết em có dám hay không. Anh ở chỗ này của em rất quan trọng, cho nên em không thể nói không dám, nhưng đó cũng không phải chuyện của một mình em, cho nên em không thể nói em dám." Lâm Chu Độ hướng Tạ Thành Văn thừa nhận yếu ớt của cậu.
Cậu không biết Tạ Thành Văn có thể thất vọng hay không.
Tạ Thành Văn lại nhét sandwich cho cậu: "Nói nhiều như vậy còn không bằng trước tiên ăn sáng."
Lâm Chu Độ ngơ ngác, hình như thật sự không thể cự tuyệt, lại ăn sandwich.
Cậu nghe Tạ Thành Văn nói với cậu: "Anh không cần em dùng dũng khí tổn thương chính mình."
Lâm Chu Độ thật sự không thể không cảm động. Nếu như cậu là Lưu Đức Hoa, vậy Tạ Thành Văn chính là Chu Lệ Thiến; nếu như mình là Thành Long, Tạ Thành Văn chính là Lâm Phượng Kiều - À không, cái ví dụ này không may mắn. Lâm Chu Độ không đụng vào siêu sao Trung Quốc nữa, cậu nói: "Em sẽ trở nên rất nổi tiếng, tới lúc em căn bản không cần quan tâm những người đó."
Tới lúc địa vị của cậu sẽ không bị lời đồn chuyện nhảm lay động, cậu có thể ở bất kỳ chỗ nào tuyên bố sự thật này.
"Năm nay em được đề cử nam phụ xuất sắc nhất, nói không chừng sang năm có thể cầm được giải. Phim của Khưu Văn Lễ nói không chừng sẽ siêu hot, vạn nhất gặp được phim tiểu niên, để em cầm ảnh đế?" Lâm Chu Độ bắt đầu vẽ bánh cho Tạ Thành Văn.
"Đúng." Tạ Thành Văn không có cho là thật, nhưng cũng không có lệ, thời gian có lẽ không chính xác như vậy, nhưng cậu tin tưởng luôn sẽ tới.
Lâm Chu Độ nhìn thời gian một cái, thật sự phải đi rồi.
"Chờ chút." Tạ Thành Văn lại gọi cậu lại, "Mấy ngày tết, có công việc không?"
Đương nhiên là có, lịch trình đã sớm xếp đầy, Lâm Chu Độ nhưng chỉ quay đầu nhìn Tạ Thành Văn, cũng không có vội trả lời.
"Nếu như không có," Tạ Thành Văn nói, "Tới lúc đó cùng anh tới nhà đi."
Chờ Lâm Chu Độ mang theo lời mời kia chạy tới sân bay, đã sắp muộn.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Người lại cứ cực kỳ nhiều, cậu còn chưa kịp tới lối đi gì đó, đã bị chắn ở trên đường fans và người đi đường đan xen. Fans ở trong kẽ hở còn nhét quà và thư, mấy cô gái trẻ tuổi kia, có sự nhiệt tình vượt quá người thường, một mực nói với cậu, bảo cậu không cần lo âm thanh trên mạng, mọi người sẽ không tin những lời đó, các cô chỉ muốn cậu có thể vui vẻ. Lâm Chu Độ rất cảm tạ, rất cảm kích, nhưng trước lúc đó, cậu chỉ hi vọng có thể đi được đường.
Trợ lý và bảo an không ngừng nói nhường chút nhường chút, nhưng tình trạng người chen lấn người không chút thay đổi. Lâm Chu Độ vốn chưa ngủ mấy tiếng, mọi người đều vây quanh cậu đang đi, cậu bị chen nghiêm trọng nhất, thậm chí có chút sắp không thở nổi. Cậu nghe thấy phía trước truyền đến kinh hô, hình như có người ngẫ xuống, đám người lại rất nhanh sôi trào, càng nhiều người đứng không vững. Trong kinh hoàng có người kéo Lâm Chu Độ một cái, Lâm Chu Độ không đứng vững, ngã xuống, đau chân. Vô cùng đau, Lâm Chu Độ nhíu nhíu mày đứng thẳng, lại đi về phía trước.
Đi chưa mấy bước, lại dừng lại, không quan tâm hành khách phía sau thúc giục không kiên nhẫn, Lâm Chu Độ dừng ở chỗ đó, cao giọng kêu tên của trợ lý Hiểu Văn.
"Hiểu Văn, tôi không đi được," Lâm Chu Độ nói, "Xương tôi hình như gãy rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...