Người Đến Bên Tôi Full

Hôn lễ của Giang Tùy Châu và Quan Hề được tổ chức vô cùng long trọng, đúng như những gì mà bạn bè xung quanh dự đoán.

Sau hôn lễ thế kỷ gần như làm chấn động cả thành phố này, Quan Hề lại cảm thấy hôn lễ của mình có hơi xa hoa quá đà.

Cô lại muốn kiểu hôn lễ có một giáo đường trên đỉnh núi gần biển, cảnh tượng lãng mạn cô mặc váy cưới trắng tinh, cùng thề ước giản đơn với Giang Tùy Châu.

Thế là lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật, cô đã kéo Giang Tùy Châu đi thực hiện mong muốn đó, còn chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè, khiến mọi người phải nhấn nút thích tới tấp.

Tác phong của Quan Hề không ai là không biết, nhưng Giang Tùy Châu lại nghe theo cô một cách vô điều kiện như vậy cũng làm một số người còn đang thắc mắc với “Tình yêu giả dối của họ” phải bàn tán không ngừng.

Quan Hề vô cùng hài lòng với cuộc sống sau khi kết hôn. Bởi vì cô và Giang Tùy Châu ngoài việc đổi phòng tân hôn thì thực ra cũng không khác biệt quá nhiều. Họ vẫn thân mật ngọt ngào như bao ngày trước đây.

Điều duy nhất khiến cô không quá muốn tiến triển sau khi kết hôn chính là: sống chung với mẹ chồng.

Thực ra cũng không phải là sống chung, vì về cơ bản Lý Nguyên Anh sẽ không đến chỗ bọn họ. Nhưng nếu đã kết hôn thì mỗi dịp lễ tết sau này cô vẫn phải đi thăm hỏi.

“Ngày mai anh có việc thật à, mai là trung thu đó, anh không cần về nhà sao?” Lúc Giang Tùy Châu đang sắp xếp tài liệu trong thư phòng, Quan Hề liền quấn lấy anh hỏi han.

Giang Tùy Châu nhìn cô, “Ba anh đang tĩnh dưỡng ở nước ngoài, chỉ còn mình mẹ anh ở nhà, không cần ăn cơm đoàn viên.”

“Chính là vì có một mình mẹ anh nên anh mới cần về nhà một chuyến đó. Hai ngày trước mẹ anh còn gửi tin nhắn bảo chúng mình về ăn cơm, vậy nếu anh có việc không đi thì em phải làm thế nào!”

Giang Tùy Châu xoa đầu cô, “Chuyện công ty hơi gấp, em không thích đi thì không cần đi, ở nhà là được, anh sẽ nói với bà ấy một tiếng.”

“Được thôi.” Quan Hề trầm ngâm đi ra ngoài, nhưng đi đến cửa lại lộn lại, “Từ từ, thôi không cần nữa đâu.”

“Sao thế?”

“Kể ra từ khi kết hôn em vẫn chưa gặp mẹ anh lần nào, tuy anh nói không sao nhưng em cảm thấy cứ kỳ kỳ sao ấy. Nếu không thì ngày mai em cứ qua ăn cơm cùng bà ấy nhỉ, bằng không lại chứng tỏ con người em chẳng ra gì.”

“Em chắc chứ? Ngày mai anh không có mặt thật đấy.”

Quan Hề nhíu mày nói: “Chắc, lúng túng thì kệ đi, dù sao em không lúng túng, người lúng túng chính là mẹ anh.”

“...”

Đây là lần hiếm có Quan Hề một mình gặp Lý Nguyên Anh. Cô nghĩ, dù sao cũng là mẹ của Giang Tùy Châu, dù bà ấy có hơi nghiêm khắc lạnh lùng thì cô cũng phải tỏ lòng hiếu kính.

Vì thế ngày hôm sau, Quan Hề hỏi Giang Tùy Châu gu ăn uống của Lý Nguyên Anh rồi đặt chỗ trong nhà hàng, hẹn Lý Nguyên Anh đến.

Lý Nguyên Anh vẫn kiệm lời giống như trước đây. Lúc ăn cơm chỉ hỏi dăm ba câu công việc thế nào, cuộc sống hai người ra sao, Quan Hề đều trả lời thành thật. Sau khi ăn cơm xong, cô liền tặng bà món quà cô tự tay lựa chọn.

Những thứ khác của Quan Hề có thể nói là bình thường, nhưng chuyện mua sắm tuyệt đối không tầm thường. Quả nhiên, khi mở hộp quà ra nhìn thấy bên trong là chiếc khăn lụa và món trang sức mới nhất, Lý Nguyên Anh tỏ ra vô cùng hài lòng, “Con có lòng rồi, cái này rất hợp với mẹ.”

“Mẹ có muốn thử không ạ, con giúp mẹ đeo nhé.”

“Được.”

Quan Hề đứng dậy đi đến ngồi cạnh Lý Nguyên Anh, giúp bà đeo vòng tay mà cô đã mua.

Quan Hề: “Quả nhiên rất đẹp, rất tôn da.”

Lý Nguyên Anh ngắm nghía một hồi rồi nói: “Hôm nay mẹ không chuẩn bị quà gì cho con, như này đi, bây giờ đi mua.”

Quan Hề sửng sốt, “Hả? Không cần đâu ạ, con là phận con cái, chuẩn bị quà cho mẹ là chuyện nên làm.”


Lý Nguyên Anh vẫn nói: “Đi đi, không biết mấy người trẻ các con thích cái gì, trực tiếp đi xem sẽ tốt hơn. Tùy Châu nói, con rất thích dạo phố mua sắm.”

“...”

Giang Tùy Châu! Anh nói linh tinh gì đấy!

Lý Nguyên Anh kiên trì muốn đi mua sắm nên tất nhiên Quan Hề cũng không thể thoái thác nữa. Ăn cơm xong, hai người liền đến trung tâm thương mại. Đã lâu Quan Hề không đi mua sắm với trưởng bối tầm tuổi này, lần trước...chắc là đi cùng Ngụy Thiệu Mẫn vào rất nhiều năm về trước.

“Con thích túi của hãng này nhỉ?” Lý Nguyên Anh dẫn cô vào cửa hàng, nhàn nhạt hỏi một câu.

Túi hàng hiệu ai lại không thích, Quan Hề thích nhất là sưu tầm những chiếc túi này. Nhưng Quan Hề cảm thấy có thể mẹ chồng đang kiểm tra xem cô có biết tiết kiệm chăm lo gia đình hay không, thế là cô trả lời: “Cũng bình thường ạ, con không hay mua lắm.”

“Ừ, vậy lấy mẫu mới nhất và mẫu giới hạn ra đây cho tôi xem.”

Nhân viên: “Vâng thưa Giang phu nhân.”

Giang phu nhân...

Xem ra Lý Nguyên Anh cũng thường xuyên đến đây, quen thuộc thế kia mà.

Quan Hề sờ cằm, có điều cách xưng hô “Giang phu nhân” này nghe cũng không tồi, lần sau cũng bảo người khác gọi cô như vậy xem sao.

“Có thích cái nào không?” Sau khi nhân viên mang mẫu túi mới và giới hạn bình thường không bày trên kệ ra, Lý Nguyên Anh mới hỏi cô.

Dạo này Quan Hề khá bận rộn nên đúng là đã lâu không đi mua sắm, lúc này nhìn thấy mấy chiếc túi này cô cũng hơi động lòng.

Lý Nguyên Anh: “Có cái con từng mua chưa?”

Quan Hề ngắm nghía giây lát, thuận miệng nói: “Chưa ạ, dạo này không có thời gian đi xem.”

Lý Nguyên Anh gật đầu, quay sang nói với nhân viên: “Mấy chiếc này tôi lấy hết, sau đó cho người đưa đến nhà tôi.”

Nhân viên: “Vâng thưa phu nhân.”

Quan Hề đang định ra vẻ khách sáo, nghe thấy vậy thì quay phắt sang nhìn Lý Nguyên Anh: “Dạ?”

Cái gì cơ? Lấy hết?

Kịch bản phát triển như này ư, lẽ nào không phải thử thách cô gì đó sao?

Quan Hề ngại ngùng nói: “Cũng...không cần mua nhiều thế đâu nhỉ?”

Lý Nguyên Anh bình thản nói: “Mấy cái này con vẫn chưa có thì mua, lần sau con khỏi phải đi mua.”

“...”

Ra khỏi cửa hàng túi xách, hai người lại đi đến cửa hàng xa xỉ phẩm khác.

Sau vài vòng, người cố tỏ ra rụt rè là Quan Hề phát hiện một chuyện, Lý Nguyên Anh mua sắm giống mua sỉ hơn cả cô!!!

“Có thích cái này không? Được vậy mua cái này đi.”

“Cái này con có chưa, chưa có cũng mua đi.”

“Con còn thích cái gì, đi tiếp xem xem.”


“Mua cả đi, cùng một kiểu nhưng khác màu.”

...

Ban đầu Quan Hề còn khách sáo khuyên ngăn vài câu không cần đâu, nhưng Lý Nguyên Anh nghe tai này lọt tai kia, không thể lay chuyển bà. Thế là sau đó cô cũng từ bỏ, Lý Nguyên Anh đi phía trước mua đồ, cô đi sau điên cuồng gửi tin nhắn cho Giang Tùy Châu.

Quan Hề: [Mẹ anh đang mua quà cho em]

Giang Tùy Châu: [Ừ, tốt lắm, không cần khách sáo với bà ấy]

Quan Hề: [Nhưng bà ấy mua quá nhiều rồi! Đến cửa hàng nào cũng như đi vơ vét ấy!]

Giang Tùy Châu: [Chẳng phải rất giống em sao?]

Quan Hề: [Đâu có...em mua cho em không giống mẹ anh mua cho em! Bà ấy có ý gì thế, đang thử thách gì sao? Em hơi hoảng.]

Giang Tùy Châu: [Không thử thách em gì đâu, chắc là biểu đạt lời chúc vào trung thu thôi]

Quan Hề: [...]

Mấy phút sau:

Quan Hề: [Giang Tùy Châu, bây giờ mẹ anh muốn dẫn em đi xem xe, lúc nào anh xong việc, mau đến đón em]

Giang Tùy Châu: [Một tiếng nữa anh đến]

Quan Hề: [Một tiếng nữa!!! Đến lúc đấy mẹ anh chắc mua được mấy chiếc xe rồi!!!]

Giang Tùy Châu: [Tiền đều là của bà ấy, không cần tiết kiệm]

Quan Hề: [...]

“Hề Hề.”

“Dạ!” Quan Hề cất điện thoại vào túi, bước qua chỗ Lý Nguyên Anh.

Lý Nguyên Anh: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

“À thì, mẹ, con có xe rồi, không cần mua đâu.”

“Có thể chọn một chiếc con chưa có.” Vẻ mặt Lý Nguyên Anh lạnh nhạt, trông thì rõ là lạnh lùng, nhưng lời nói thì lại ‘làm người ta cảm động’ vô cùng.

“Nhưng mà…chuyện đó...”

“Ở cùng mẹ không được tự nhiên lắm đúng không?” Lý Nguyên Anh đột nhiên hỏi.

“Dạ?” Quan Hề lập tức nói: “Đâu có, sao lại như thế ạ.”

“Không sao, mẹ biết mà. Có điều chuyện này cũng không quan trọng lắm, hai đứa con hạnh phúc là được rồi.” Lý Nguyên Anh nói đến đây, đột nhiên lại nở nụ cười hiếm thấy, “Thực ra lúc đầu, mẹ muốn hai đứa kết hôn đúng là có nguyên nhân khác. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy may mắn rằng các con kết hôn không phải vì những nhân tố bên ngoài. Nhìn thấy Tùy Châu thật sự vui vẻ, mẹ cũng rất biết ơn con.”

Quan Hề nhìn thấy Lý Nguyên Anh cười thì ngây cả người, cho nên cũng không biết phải đáp lời ra sao.


Thế mà bà ấy lại nói những lời như vậy...

“Được rồi, chút nữa Tùy Châu sẽ qua đây à? Còn chút thời gian, hay là cứ đi xem xe đã.” Lý Nguyên Anh lại nói.

Quan Hề nhìn bóng lưng của bà, trầm ngâm giây lát.

Cô bỗng muốn kéo Lý Nguyên Anh ra khỏi vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng những bà mẹ chồng khó ở nhất!

Nghĩ kỹ lại, nhà ai có bà mẹ chồng như này chứ, bình thường không cần sống chung, vừa gặp đã dẫn bạn đi mua một đống đồ!!!

_____

Giang Tùy Châu tới rất đúng giờ, lúc anh tới thì Quan Hề đang ký tên nhận xe. Lý Nguyên Anh chọn cho cô chiếc siêu xe, màu sắc bắt mắt, mang đậm phong cách của Quan đại tiểu thư.

“Nếu con đã đến thì mẹ về trước đây.” Lý Nguyên Anh nói.

Giang Tùy Châu: “Con tiễn mẹ nhé.”

“Không cần, xe ở bên ngoài rồi, hai đứa về nhà đi.”

Giang Tùy Châu thấy thế liền đáp: “Vâng.”

Sau khi Quan Hề làm xong thủ tục đi ra bên ngoài, Lý Nguyên Anh đã đi khỏi đó.

“Mẹ đã về rồi sao?”

Giang Tùy Châu: “Ừ.”

Quan Hề tặc lưỡi, “Mẹ anh đúng là...tác phong mau lẹ.”

“Hôm nay vẫn ổn chứ?”

“Ổn thì ổn...nhưng vẫn bị mẹ anh làm cho kinh ngạc.”

“Thực ra trước giờ bà vẫn như vậy, hồi nhỏ hiếm có một lần dẫn anh ra ngoài, cũng mua một đống đồ như này.”

“Cho nên biểu hiện này của bà là bình thường?”

“Ừ, bà ấy rất hài lòng về em, cũng rất thích em.”

Quan Hề kinh ngạc, “Em vẫn luôn cảm thấy bà ấy không thích em lắm.”

“Không đâu.” Giang Tùy Châu nói: “Anh thích em, dĩ nhiên bà ấy cũng sẽ thích em.”

Quan Hề liếc nhìn anh, khẽ véo vào ngực anh, “Lời ngon tiếng ngọt ~”

Giang Tùy Châu nắm lấy ngón tay cô, “Về nhà thôi.”

“Ngồi xe em ngồi xe em, xe mới phải cho em chạy mấy vòng!”

“Ừ.” Giang Tùy Châu gọi điện cho tài xế, bảo anh ta lái xe về nhà.

Quan Hề kéo tay Giang Tùy Châu đi về chỗ đậu xe, vừa đi vừa nói: “Hôm nay mua quá trời đồ, mẹ anh còn tốt hơn cả anh.”

“Anh chưa từng mua như này cho em à?”

“Mua thì mua rồi, nhưng anh rất ít khi có thể đi từ đầu đến cuối như này.” Quan Hề nói: “Hầu như lần nào mua được giữa chừng là không biết anh chuồn đi đâu rồi.”

“...”

“Hừ, lần sau anh còn dám chuồn, em, em sẽ...” Quan Hề ngập ngừng, nhất thời không nghĩ ra được lời đe dọa nào.

Giang Tùy Châu tiếp lời cô, “Về sau em sẽ đi mua sắm với mẹ.”


Quan Hề nghẹn họng, “Anh tưởng em không dám à?”

Đôi mắt Giang Tùy Châu ngậm cười.

Quan Hề trừng anh một cái, “Đột nhiên không muốn cho anh ngồi nữa, anh lên xe của anh đi, em không chở anh nữa!”

“Anh đã bảo tài xế về rồi.”

Quan Hề buông tay anh ra, bước nhanh hơn, “Vậy em cũng không chở anh.”

Dù chân Quan Hề có dài hơn nữa cũng không thể nhanh hơn Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu bước vài bước đã đuổi kịp kéo cô lại, “Được rồi, về sau sẽ không bỏ về giữa chừng, sẽ đi cùng em từ đầu tới cuối.”

“Muộn rồi, không tha thứ.”

“Vậy phải như nào mới tha thứ?”

Quan Hề ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Xin lỗi đi, anh phải nói vợ ơi anh xin lỗi.”

Giang Tùy Châu nhướn mày.

Quan Hề biết ngay anh sẽ không nói mà. Cô khẽ hừ một tiếng, gỡ tay anh ra, đi thẳng về phía xe của mình.

Đến bên cạnh xe, cô duỗi tay định mở cửa xe, nhưng còn chưa động vào đã bị Giang Tùy Châu ôm lấy từ phía sau.

“Anh làm gì vậy...”

“Vợ à.”

“...”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Giang Tùy Châu gọi cô như vậy.

Trước đây Quan Hề vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng được nghe Giang Tùy Châu gọi như thế thật, tai cũng tê đi, mặt tự dưng nóng lên.

“Anh xin lỗi.” Giang Tùy Châu ghé sát vào tai cô. Giọng anh nhẹ tênh nhưng không hiểu sao lại toát ra sự quyến rũ ghẹo người, “Vợ ơi anh sai rồi, có thể ngồi được chưa?”

Anh nói từ ‘ngồi’ giống như từ ‘làm’ vậy. (*)

(*) Trong tiếng Trung từ “ngồi” và “làm” đồng âm với nhau.

Tuy Quan Hề không muốn thừa nhận nhưng nửa người của cô thật sự mềm nhũn rồi, “...Giang Tùy Châu, anh đang dụ dỗ người ta sao?”

Giang Tùy Châu xoay người cô lại, “Ừm, cứ coi là thế đi.”

Nói đoạn, ánh mắt anh rơi xuống đôi môi cô, anh cúi xuống định hôn cô.

Nhưng Quan Hề nhanh chóng chặn môi anh lại, vì cô nhác thấy bóng dáng nhân viên đi về phía này, “Có người.”

Giang Tùy Châu ngó lơ, lại ghé xuống gần hơn, “Có thể ngồi chưa?”

Người ta sắp đến đây rồi! Quan Hề vội nói: “Ngồi ngồi ngồi! Cho anh ngồi!!! Anh đừng đè em nữa!!!”

Giang Tùy Châu dừng động tác, khẽ cắn vào tay cô rồi buông cô ra.

Anh vòng qua ghế phụ lái, vỗ lên nóc xe, ánh mắt đầy vẻ sâu xa, “Được, vậy phiền vợ lái xe (*) nhé.”

(*) Trong tiếng Trung, lái xe còn có nghĩa ám chỉ chuyện 18+

“...Dạ.”

Quan Hề lặng lẽ ngồi lên xe, liếc anh một cái rồi nghĩ: vẫn là không nên để anh gọi như vậy nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui