Quan Hề không bị chấn thương nặng như Giang Tùy Châu, sau khi hạ sốt cô lấy lại sức sống, cả người mạnh như rồng như hổ. Nhưng để đề phòng, bác sĩ vẫn cho cô tiếp tục nằm viện để quan sát thêm một ngày.
Chuyện cô bị bắt cóc cũng được bảo mật với bên ngoài, chỉ có một số người thân bạn bè gần gũi mới biết, nên khi Quan Hề thấy Dương Minh Tri bước vào phòng bệnh, cô có hơi bất ngờ.
“Chú Dương, sao chú cũng biết chuyện này.” Quan Hề hỏi.
Dương Minh Tri ngồi xuống ghế bên mép giường, “Sao nào, nếu không phải chú nghe được chút thông tin từ miệng ba con thì con không định nói chuyện này cho chú biết đúng không?”
Quan Hề: “Đây không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao.”
Dương Minh Tri khiển trách: “Cái này là chuyện nhỏ à? Cái mạng nhỏ của con suýt mất mà còn là chuyện nhỏ sao?”
Quan Hề cười khan hai tiếng: “Bây giờ con không sao nữa rồi, chú đừng bận tâm quá.”
Dương Minh Tri chau mày: “Nghe nói người tên Phương Chí Hoành đó bị đưa đến cục cảnh sát nhưng sống chết không chịu mở miệng, làm cách nào cậu ta cũng không thừa nhận có người xúi giục mình, một mực nói đây là ý định của một mình cậu ta.”
Quan Hề: “Con tin rằng không có ai sai sử anh ta.”
Dương Minh Tri: “Con có biết anh ta lớn lên cùng Quan Oánh, nhà ở đối diện nhà ba mẹ nuôi của Quan Oánh không?”
“Con biết anh ta mà.”
“Vậy mà con còn---”
“Chú Dương, không phải là con đang diễn vai người độ lượng gì cả, chỉ là nếu có người xúi giục, Phương Chí Hoành sẽ không đến mức luống cuống tay chân như vậy. Hơn nữa Quan Oánh cũng không ngốc đến thế, quan hệ giữa họ chỉ cần tìm một chút là ra, chú cảm thấy nếu chị ta thật sự muốn làm gì cháu thì sẽ để Phương Chí Hoành ra tay sao?”
Quan Hề hồi tưởng lại dáng vẻ lỗ mãng của Phương Chí Hoành ngày đó, cảm thấy đúng là đầu óc quá thiển cận.
“Nhưng bất kể là thế nào đi chăng nữa, cậu ta hoặc ít hoặc nhiều cũng có quan hệ với Quan Oánh.”
“Cái này thì đúng thật ạ.”
“Vậy bình thường con phải chú ý nhiều hơn đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Dương Minh Tri biết Quan Hề nói có lý, nhưng vừa nghĩ lại chuyện này, ông vẫn rùng mình không thôi, tiếp đó ông dặn dò Quan Hề rất nhiều việc nên chú ý, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, ông thấy Quan Hưng Hào đang đi tới từ đầu bên kia hành lang, trong tay xách túi đồ ăn, là bữa ăn đặc biệt đưa đến cho con gái.
“Hề Hề còn ngủ à?” Quan Hưng Hào đi về phía trước, hỏi.
Sắc mặt của Dương Minh Tri không tốt lắm: “Không.”
“Ừm, tôi đến đưa đồ ăn cho con bé.”
“Lúc nào ông mới có thể nói cho con bé biết.” Thời điểm hai người đi lướt qua người nhau, Dương Minh Tri trầm giọng hỏi.
Bước chân Quan Hưng Hào khựng lại.
Dương Minh Tri quay đầu lại: “Ông xem bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Quan Hưng Hào giữ chức vị cao đã lâu, trước nay chưa từng bộc lộ cảm xúc trên nét mặt, thế mà khuôn mặt bấy giờ lại trở nên trắng bệch: “Sau này tôi sẽ che chở cho con bé thật tốt.”
Dương Minh Tri: “Nhưng ông có chắc chắn che chở cho con bé thì con bé sẽ sống tốt cả đời được không, tôi biết Quan Oánh là con gái của ông, ông thiếu nợ con bé, nhưng Hề Hề…”
“Tôi bảo vệ con bé, đương nhiên sẽ lót đường cho nó! Bất kể có xảy ra chuyện gì thì Hề Hề vẫn là con gái cưng tôi nâng niu trong tay!”
“Nhưng con bé không biết cái gì cả, điều này không công bằng với Hề Hề.”
Tay cầm túi thức ăn của Quan Hưng Hào run rẩy: “Vậy ông nghĩ nếu tôi nói ra, Hề Hề sẽ làm gì.”
Dương Minh Tri nhìn người bạn thân từ ngày trước, tức giận, nhưng lại “không biết nên làm gì mới là lựa chọn tốt nhất”. Sau một lúc lâu, ông thở dài: “Nếu sau này tôi biết Hề Hề phải chịu chút tủi thân nào nữa, tôi sẽ nói cho con bé biết mọi chân tướng.”
…
______
Cứ nằm mãi trên giường bệnh cũng không phải là chuyện thoải mái gì, sau khi cảm thầy mình đã ổn, Quan Hề quyết định đứng dậy đi lại trong phòng bệnh tránh nhàn rỗi quá lại sinh hoảng loạn, chỉ thua một học sinh trung học tập thể dục theo radio để giải tỏa nỗi nhàm chán của mình.
“Ăn trái cây không?” Quan Hề đi một vòng trong xong lại ngồi xuống ghế, gọt táo cho mình.
Nhưng cô chỉ thuận miệng hỏi thôi, dù sao Giang Tùy Châu cũng không thích ăn trái cây, thế mà ai ngờ hôm nay người nằm ở giường bệnh bên kia lại gật đầu: “Ừm.”
Quan Hề hơi ngạc nhiên: “Muốn ăn thật à?”
Giang Tùy Châu: “Ý em là…chỉ tùy tiện hỏi thôi sao?”
“Sao có thể chứ.” Quan Hề khẽ mỉm cười, “Em hỏi thật lòng đó?”
Cô gọt vỏ từng chút từng chút một, sau khi gọt xong thì đưa cho anh, “Ăn đi.”
Giang Tùy Châu không nhúc nhích: “Phiền em cắt nhỏ ra, cảm ơn.”
Quan Hề: “…”
Trong đầu Quan đại tiểu thư lập tức xuất hiện suy nghĩ “anh có muốn ăn hay không” theo bản năng, nhưng sau khi cô nhìn Giang Tùy Châu với vẻ mặt không hài lòng, thì nhớ ra anh ‘tàn phế’ nằm trên giường là vì cứu mình.
Vì vậy cô hít nhẹ một hơi, cầm lấy dao, cắt trái táo thành từng miếng nhỏ rồi cho vào đĩa.
“Được rồi, ăn đi.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, há miệng ra.
Quan Hề: “?”
Giang Tùy Châu: “??”
Quan Hề: “Anh làm gì vậy?”
Giang Tùy Châu: “Không phải nên đút cho bệnh nhân ăn sao?”
Quan Hề chớp mắt hai cái: “Không phải chứ, tay anh có bị sao đâu, tại sao phải để người khác đút?”
Giang Tùy Châu lạnh lùng nói: “Lúc Ngụy Tu Dương đút cho em, không phải em cũng ăn rất vui vẻ à?”
“Vì lúc đó tay em đang gắn kim mà.”
“Hai tay em đều phải truyền nước sao?”
Quan Hề: “…”
Tính khí của đại thiếu gia nổi dậy rồi à?
Bình thường thì Quan Hề nhất định sẽ tức giận bỏ đi, nhưng lúc này cô không có gì để chỉ trích mong muốn của anh. Cô nghĩ ngợi một lúc, cụp mắt xiên một miếng táo, chậm rãi đưa tới: “Được rồi được rồi, anh hung dữ như vậy làm gì…Nhưng em nói với anh nhé, đây là lần đầu tiên em đút anh ăn, anh phải biết ơn đó.”
Khóe miệng Giang Tùy Châu nhếch lên, há miệng đến gần. Kết quả ngay lúc thì cách mấy xentimet, miếng táo trước mắt bị người đang cầm rút về sau---ăn hụt.
Giang Tùy Châu dừng lại, lẳng lặng nhìn cô.
Quan Hề cười nũng nịu: “Ai dà, chỉ đùa chút thôi, người yêu đều chơi như vậy mà…Cho anh này.”
Cô lại đưa miếng táo về trước, Giang Tùy Châu nhìn cô chằm chằm, nhích đến gần thêm hai xentimet, kết quả---Quan Hề lại rụt tay về, đi đôi với hành động đó là tiếng cười khi tìm được thú vui mới rất thiếu đòn của cô.
“Ha ha ha ha, đợi chút, ha ha ha.” Quan Hề nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Giang Tùy Châu dần lộ ra chút ấm ức, vui vẻ vô cùng, “Không phải em cố ý đâu, cho anh cho anh, lần này là thật.”
Cô tiếp tục đưa miếng táo về phía trước, nhưng lần này Giang Tùy Châu không phối hợp cùng nữa, cứ nhìn cô giả vờ, không nhúc nhích.
Quan Hề quơ quơ chiếc nĩa: “Sao thế? Sao lại không ăn?”
Chưa kể, tư thế quơ quơ đó hệt như đang chơi đùa cùng thú cưng vậy.
Giang Tùy Châu rời mắt đi, không để ý đến cô.
Quan Hề cười khẽ, “Không ăn thì không ăn, anh không có phúc phận. Mấy chuyện như kiểu em đút trái cây cho người khác này, ngàn năm khó gặp…”
Dứt lời, cô đưa miếng táo kia vào miệng mình. Nhưng cô chỉ vừa mới cắn, đột nhiên Giang Tùy Châu đưa một tay vòng ra sau cổ cô, kéo cô về phía trước, còn anh thì đến gần, lập tức ngậm lấy miếng táo đang kẹp giữa răng cô.
Nụ cười trên môi Quan Hề trở nên cứng đờ.
Giang Tùy Châu chậm rãi nhai một lúc, nuốt xuống mới nói: “Em có thể chơi tiếp.”
Quan Hề: “…Sao anh thích giở trò bịp bợm vậy.”
Giang Tùy Châu nhướng mày, thấp giọng nói: “Rốt cuộc thì ai mới là người giở trò bịp bợm hả.”
“Ôi trời ơi! Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh không phù hợp cho trẻ em rồi.” Ngay tại lúc này, đột nhiên có tiếng hóng hớt vang lên ở cửa.
Giang Tùy Châu ngước mắt nhìn sang, thấy Tống Lê và Quan Nguyên Bạch đi vào. Vì vậy anh thả tay ra, ngồi thẳng người lại.
Quan Hề quay đầu nhìn, cô không cảm thấy nên đỏ mặt gì cả, cô đặt đĩa trái cây sang một bên, lên tiếng chào: “Anh, sao anh đến đây, cả anh cũng đến…chẳng lẽ mọi người đều biết rồi ạ.”
Quan Nguyên Bạch quan sát cô: “Chưa nói cho họ biết, sợ ông bà nội lo lắng.”
“Vậy thì tốt, đừng nói cho ai biết hết, tránh phiền phức đến em.”
“Ừ.” Quan Nguyên Bạch đi đến ngồi xuống, “Em thật sự không sao chứ?”
“Cậu xem vừa rồi họ như vậy là biết không sao rồi.” Tống Lê lấy điện thoại ra, “Này này, Tùy Châu, có thể chụp một tấm chung với cái chân bị thương của cậu không?”
Giang Tùy Châu: “Bị điên à?”
Tống Lê tràn đầy hứng thú nói: “Đăng lên vòng bạn bè, đây là hình ảnh hiếm có, yên tâm, tôi sẽ không nói cậu bị như vậy là vì đánh nhau đâu, chỉ nói cậu đi cầu thang bị ngã thôi.”
Cứ như thiểu năng trí tuệ vậy.
Quan Nguyên Bạch vỗ vỗ Tống Lê: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, cậu đăng lên vòng bạn bè như vậy, sẽ có bao nhiêu người chạy đến bệnh viện thăm đó.”
“Ai vậy? Ý cậu nói là phụ nữ đúng không?” Tống Lê cười hề hề rất bỉ ổi, “Vậy tôi sẽ nói Quan Hề cũng ở đây, chỉ cần nói như vậy, đảm bảo không ai dám tới.”
Quan Nguyên Bạch đá anh ta một cú, lười để ý, quay đầu hỏi Quan Hề: “Không phải em sốt sao, không nằm trên giường mà ngồi làm gì.”
Quan Hề chỉ chỉ Giang Tùy Châu: “Hết cách rồi, anh ấy bảo em cắt trái cây, còn phải đút cho anh ấy ăn nữa.”
Giang Tùy Châu: “…”
Quan Nguyên Bạch cau mày: “Giang Tùy Châu, cậu sai bảo em gái tôi như vậy à? Cậu còn là người không?”
Quan Hề đắc ý phụ họa theo: “Đúng vậy, người tốt không lo giống cầm thú.”
Quan Nguyên Bạch: “Tôi thấy hai người không nên ở cùng phòng bệnh, không đủ phòng đơn hay sao mà phải chen chúc trong một phòng thế này. Quan Hề, anh sẽ đổi thành phòng đơn cho em.”
Giang Tùy Châu im lặng một hồi, nói: “Cậu thật sự cho rằng lời nói của tôi có thể khiến cô ấy động đậy được à, tính khí em gái cậu thế nào chẳng lẽ cậu không biết sao.”
Quan Nguyên Bạch hơi sửng sốt, ừ nhỉ, hình như cũng có lí đấy.
Tống Lê nói: “Được rồi Nguyên Bạch, cậu xen vào làm gì. Đó là tình yêu của người ta, vừa rồi lúc chúng ta đi vào, cậu không thấy hai người họ còn hôn hôn hít hít à?”
Quan Nguyên Bạch: “…”
Quan Hề nhìn hai người vừa mới đến một lượt, vui vẻ nói: “Không cần đổi phòng bệnh cho em đâu, ngày mai em xuất hiện rồi, cứ để vậy đi.”
Quả thật Quan Hề muốn xuất viện, ngày hôm sau, Quan Hưng Hào sẽ tự mình đến đón cô về nhà.
Trên đường về nhà, Quan Hưng Hào nói với cô về chuyện của Phương Chí Hoành, anh ta thừa nhận mình đã bắt cóc Quan Hề nhưng không ai xúi giục anh ta cả. Nhưng dù là vậy, anh ta vẫn không thể tránh khỏi việc phải vào tù.
“Ba đã điều tra chuyện này rồi, đúng là không liên quan đến Quan Oánh, nên con…”
“Con biết.” Quan Hề cắt ngang lời ông, “Nhưng mà ba này, có chuyện này con muốn nói với ba.”
“Con nói đi.”
“Con muốn dọn ra ngoài ở---”
“Không được!”
Quan Hề còn chưa nói hết câu đã bị ông hung dữ từ chối, cô ngây người nói: “Tại sao lại không được ạ?”
Quan Hưng Hào: “Hề Hề, có phải con làm vậy là vì Oánh Oánh không?”
Quan Hề nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không trả lời thẳng, chỉ nói: “Không phải sự tồn tại của con khiến mẹ khó chịu sao?”
“Sao con biết---”
“Sao lại không biết? Trong lòng mẹ chắc chắn là có khúc mắc, con nghĩ con nên dọn ra ngoài là thích hợp nhất.”
“Con, vậy con…con không cần ba nữa à?”
Quan Hề nghẹn lời: “Trời ạ không phải, ba nghĩ đi đâu vậy.”
Quan Hưng Hào khổ sở: “Trước giờ con chưa từng sống một mình, làm sao ba yên tâm được. Hơn nữa con ngẫm lại mà xem, lúc này con dọn ra ngoài thì người khác sẽ cảm thấy rất kì lạ, ba không thích con bị người khác bàn tán.”
“Con đã bao lớn rồi mà ba còn không yên tâm chứ! Hơn nữa bàn tán gì gì đó, con không muốn quan tâm.”
Quan Hưng Hào vừa xoắn xuýt lại vừa đau lòng, nhưng có vẻ Quan Hề vô cùng kiên quyết.
Ông trầm mặc hồi lâu, mới nhường một bước, nói: “Thế này có được không, chuyện ra ngoài ở về sau hẳn nói tiếp, nơi ở, rồi sắp xếp người chăm sóc con, những việc này đều phải suy nghĩ một chút. Hiện tại con mới khỏi bệnh, trước tiên cứ ở nhà nghỉ ngơi đã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...