Vì Dương Minh Tri là bạn thân của Quan Hưng Hào, nên cũng rất thân thiết với Quan gia, trước đây khi rảnh rỗi, Quan Hề sẽ thấy Dương Minh Tri đến nhà hỏi thăm sức khỏe của ông bà nội, nên lúc này thấy ông ở đây, cô không cảm thấy có chỗ nào không đúng cả.
Sau khi hai người cùng đi vào nhà, Quan Hề liền thấy một nhóm người cô rất quen thuộc đang ngồi trong phòng khách: Ông bà nội, ba mẹ, còn có Quan Oánh.
Cảnh tượng này khiến Quan Hề liên tưởng đến dáng vẻ “ông bà nội muốn làm người trung gian giảng hòa”, trong lòng cô có hơi phiền muộn, không phải là cảm thấy ông bà nội đang xen vào chuyện của người khác, mà là khe hở giữa cô và hai mẹ con họ đã không cách nào khép kín lại nữa rồi, cô cũng không thể giả vờ sống vui vẻ trong nhà được.
“Minh Tri? Sao hôm nay con cũng đến.” Ông nội Quan Hồng thấy Dương Minh Tri thì hơi bất ngờ.
Quan Hưng Hào đứng dậy: “Là con kêu ông ấy đến ạ.”
Mọi người nhìn về phía Quan Hưng Hào, hơi khó hiểu, nghe bảo nói việc gia đình, sao lại gọi người ngoài đến.
Dương Minh Tri gật đầu với hai người lớn là Quan Hồng và Thôi Minh Châu xem như chào hỏi, sau đó nói: “Bác trai bác gái ạ, hôm nay, con muốn nói với mọi người một chuyện.”
Quan Hồng: “Chuyện gì?”
Dương Minh Tri: “Liên quan đến Quan Hề ạ.
Hai bác cũng biết đó, Quan Hề dọn ra khỏi nhà vì biết mình là con nuôi, mà mọi người bên Quan thị dường như cũng chẳng có ý định cho con bé một vị trí.”
Quan Hề hơi sửng sốt: “Không phải…..
Chú Dương, sao đột nhiên chú lại nói cái này? Không làm việc ở công ty nữa là quyết định của con, không phải là ai không cho con cả, có phải chú hiểu lầm gì rồi không.”
“Là quyết định của con à? Chuyển ra khỏi nhà, rời khỏi công ty? Con có những suy nghĩ quái lại này sao?” Dương Minh Tri bất chợt quay đầu nhìn cô, nói giọng trầm, “Chẳng lẽ không phải là vì Quan Oánh, vì mẹ con sao.”
Sắc mặt Ngụy Thiệu Mẫn thay đổi: “Dương Minh Tri, ông nói vậy là có ý gì.”
Dương Minh Tri: “À, tôi có ý gì ấy hả, hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết tôi có ý gì, tôi đã nhìn Quan Hề trưởng thành, các người đừng hòng bắt nạt con bé.
Tôi biết, hiện tại cô đang cảm thấy con bé cản đường của Quan Oánh, cảm thấy con bé không có tư cách để đứng trước con cô, nhưng hôm nay tôi đứng để và nói rằng Hề Hề có tư cách, thậm chí là có tư cách hơn bất kì ai khác.”
Hai ông bà trố mắt nhìn nhau, cùng nhìn về phía con trai nhà mình, cũng không biết tại sao Dương Minh Tri lại nhảy ra nói mấy lời này, còn sắc mặt Ngụy Thiệu Mẫn và Quan Oánh đều trở nên khó coi sau lời nói này.
Quan Hưng Hào nhấp nhẹ môi dưới, nhìn mọi người đang hoang mang, nói: “Tất cả ngồi đi, chuyện này để con nói.”
Dương Minh Tri lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Quan Hề ngồi xuống.
Mặt Quan Hề đầy sự mờ mịt: “Chú Dương, con biết là chú muốn bênh vực con, nhưng chuyện này ——“
“Quan Hề là con gái của con, là con gái ruột.” Nói năng rất khí phách, một câu nói của Quan Hưng Hào đã khiến Quan Hề nhét lại những lời chưa kịp nói hết, cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Quan Hưng Hào đột nhiên nói ra thông tin, “Cái gì ạ?”
“Con/Ông/Ba nói gì?!” Không chỉ có cô, những người khác cũng nhìn ông với ánh mắt khiếp sợ.
Quan Hưng Hào khẽ cắn răng, quyết định rồi, hôm nay phải nói ra chuyện đã giấu kín trong lòng hơn hai mươi năm nay.
Ông nhìn về phía Quan Hề, đôi mắt có hơi đỏ: “Hề Hề, con là máu mủ ruột rà của ba.
Ban đầu mẹ ruột của con một thân một mình bị bệnh, bất đắc dĩ lắm mới phải đưa con vào trại mồ côi.
Sau đó trước khi bà ấy qua đời, vì lo lắng cho con nên mới nói với chú Dương, muốn chú ấy tìm một người tốt chăm lo cho con.
Mẹ con đã không cho ba biết chuyện này.
Nhưng chú Dương cảm thấy ba là người thân duy nhất của con, cuối cùng vẫn nói cho ba biết.”
Quan Hề mơ màng không hiểu, không phản ứng một hồi lâu sau mới lắp bắp nói: “Ba có ý gì? Ý ba nói là, con, mẹ con là….
Tiểu tam sao?”
“Hề Hề, không được phép nói bậy!” Dương Minh Tri mắng, “Trước giờ mẹ con chưa từng là người đến sau, nếu nói rõ ra thì người đến sau thật sự là….”
Dương Minh Tri liếc qua Ngụy Thiệu Mẫn, lạnh lùng nói: “Có một số việc, căn bản không phải tới trước hay tới sau là có thể giải quyết được.”
Có lẽ là lượng thông tin quá lớn, Quan Hề cũng chỉ biết nhìn Dương Minh Tri chăm chăm, không biết nên có phản ứng gì.
Lúc này, hình như bà nội Thôi Minh Châu đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Chẳng lẽ, Hề Hề là con gái của Nguyệt Sam…..”
Nguyệt Sam? Đó là ai.
Tại đây trừ Quan Hề và Quan Oánh đang mông lung, thì sắc mặt của những người khác đều thay đổi, dáng vẻ như thể biết rất rõ.
“Đúng vậy, Hề Hề chính là con gái của Nguyệt Sam.” Dương Minh Tri nhìn Quan Hề, nói: “Chuyện đã đến nước này, chú và ba con cũng không thể giấu con thêm nữa.
Thật ra thì nhiều năm trước, chú, cô Ngụy, ba con và mẹ ruột con, bọn chú đều là bạn học chung thời đại học.
Ba mẹ con là một đôi có tình cảm rất tốt, thậm chí ông bà nội con cũng đã gặp mẹ con, cũng vô cùng thích bà ấy.”
Quan Hồng và Thôi Minh Châu lập tức bị lời nói này kéo về hồi ức, đúng vậy, quả thật năm đó Quan Hưng Hào đã đưa một cô gái về nhà, nói đó là bạn gái của mình.
Cả người Quan Hề cứng lại, người “mẹ” đột nhiên hiện hữu này khiến cô phản ứng không kịp: “Bà ấy là ai….”
“Mẹ con tên là Thẩm Nguyệt Sam, dung mạo vô cùng xinh đẹp, là một người thông minh, thành tích cực kì tốt, bà ấy là một nhân vật có tiếng trong trường lúc bấy giờ.
Nhưng tính tình mẹ con tương đối lạnh lùng, có lẽ nguyên nhân là hoàn cảnh trưởng thành từ tấm bé.
Ba mẹ bà ấy mất sớm, bên cạnh không có người thân nào, hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân để bước vào ngưỡng đại học.
Khi đó chú rất bội phục bà ấy, có thể vượt qua một đám người gia cảnh ưu việt giành được suất học bổng trường ở nước ngoài nổi tiếng, bà ấy thật sự xuất sắc hơn bọn chú rất nhiều.”
Quan Hồng và Thôi Minh Châu nhìn nhau, đúng là năm đó lúc con trai nói đến bạn gái, họ đã cân nhắc qua gia thế, nhưng sau đó gặp được người thật thì hoàn toàn thay đổi.
Cô bé kia có thành tích quá xuất sắc, nếu được tiến hành đào tạo, tương lai sẽ rất rộng mở….
Nên về sau họ cũng ngầm cho phép.
“Mẹ…” Quan Oánh nghe Dương Minh Tri nói xong thì lòng hồi hộp vô cùng, loáng thoáng cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc cô ta quay đầu tìm kiếm câu trả lời của Ngụy Thiệu Mẫn, thì phát hiện sắc mặt bà tái nhợt, không nói một lời.
“Vậy sau đó thế nào ạ….” Quan Hề chậm rãi hỏi.
“Sau đó bà ấy bất ngờ phát hiện mình đã có thai một tháng, vốn dĩ cảm thấy vui vẻ, nhưng ngày đó khi bà ấy định báo tin cho ba con biết….
Hôm đó cũng là sinh nhật của chú, mọi người uống quá nhiều rượu.
Điều bất trắc là ba con và cô Ngụy đã…..”
Dương Minh Tri không nói rõ, nhưng Quan Hề lập tức hiểu được chuyện gì, nhất định là dưới tác dụng của rượu cồn đã xảy ra quan hệ.
Dương Minh Tri: “Tóm lại là mẹ con biết được, lúc ấy bà ấy vô cùng đau lòng, trực tiếp nói chia tay, thậm chí đến đứa bẻ trong bụng, không nỡ bỏ đi, cũng không tính nói cho ba con biết.
Sau khi ba con tỉnh rượu nhận được lời chia tay, dĩ nhiên vô cùng hối hận, luôn níu kéo bà ấy, nhưng tính tình mẹ con thế đó, biết bạn trai và bạn thân của mình đã làm chuyện kia, bà tuyệt đối không thể tha thứ, nên dứt khoát rời đi.”
“Ông nói bậy!” Một giọng nói đột ngột cắt ngang lời của Dương Minh Tri, là Quan Oánh từ nãy đến giờ luôn ngồi ngoan lắng nghe.
Quan Oánh run rẩy chỉ về phía ông, căn bản không thể nào tin được chuyện này!
Người này có ý gì? Mẹ ruột của Quan Hề? Mẹ cô ta giành người của mẹ Quan Hề? Làm sao có thể!
Quan Oánh: “Tôi không cho phép ông làm nhục mẹ tôi như vậy! Ông là ai, dựa vào cái gì mà ông nói thế nào thì là thế đấy.”
Dương Minh Tri nhìn Quan Oánh, lạnh lùng cười một tiếng: “Cô gái nhỏ à, có phải tôi nói bậy hay không ấy thì cháu có thể hỏi những người ở đây đó, à mà thậm chí cháu còn có thể hỏi thẳng mẹ cháu.
Có ai ở đây mà không biết lúc đầu ba mẹ cháu kết hôn là vì nguyên nhân gì sao.”
Quan Oánh nhìn về phía Ngụy Thiệu Mẫn, nhưng khi này, bà ta chỉ nhắm mắt lại, không một câu phản bác nào.
Quan Oánh cảm giác trái tim mình trĩu xuống vô tận.
Nhưng quả thật, người ở đây chỉ có ba mẹ của Quan Hưng Hào, sao họ có thể không biết chuyện gì đã xảy ra giữa con trai và con dâu mình năm xưa được.
Dương Minh Tri thấy mọi người yên lặng, không để ý đến Quan Oánh nữa, tiếp tục nói với Quan Hề: “Khi ấy hai người họ chia tay, ba con mua say hằng đêm, tiếc nuối không quên được, muốn nhớ lại và sửa chữa sai lầm của mình.
Nhưng về sau trời không chiều lòng người, cô Ngụy mang thai.”
Dương Minh Tri lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Thiệu Mẫn: “Ngụy gia cũng là một gia tộc lớn, con gái mang thai đương nhiên không thể bỏ đi.
Tóm lại sau đó vì mặt mũi hai nhà và đứa trẻ trong bụng, ba con chỉ có thể kết hôn với cô Ngụy đây mà thôi.”
“….”
Chuyện về những năm tháng vừa trưởng thành năm xưa được nhắc lại, cũng khiến người khác có ảo giác như đó là chuyện đời trước vậy.
Hai nhà đều là gia tộc lớn, đứa trẻ và hôn nhân cũng không phải là trò đùa.
Cái gọi là sai một li đi một dặm, Quan Hưng Hào đã không còn đường để quay đầu.
Quan Hề nghe xong cũng vô cùng bối rối, theo như tình hình lúc đó thì thật ra cô lớn hơn Quan Oánh một tháng….
Sau đó Quan Hưng Hào nuôi dưỡng cô ở nước ngoài, định cho cô một năm tuổi thích hợp cũng không có gì kì quái, nhưng cô cho rằng chỉ chênh lệch mấy ngày, không nghĩ đến lại có thể sai lệch cả một tuổi.
Nhưng lúc này, chẳng hiểu sao một tuổi đó hoàn toàn không đủ để đả kích cô, bây giờ trong đầu cô đều là Ngụy Thiệu Mẫn.
Trước nay cô luôn xem bà như mẹ ruột của mình, cô hiếu thảo với bà, kính trọng yêu thương bà, muốn giành lấy sự chú ý của bà.
Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại….
Nhưng suy nghĩ của cô thật đúng là truyện hài gây cười.
“Nếu những gì chú nói là sự thật, vậy mẹ con mất thế nào ạ.” Quan Hề hỏi.
Dương Minh Tri: “Lúc ấy không có bất kì ai biết chuyện mẹ con mang thai, bà ấy trở về nước, sinh con ra.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, bà ấy biết mình được chuẩn đoán bị ung thư ác tính.
Khi đó bà ấy chỉ là một sinh viên, không người thân, không bạn bè, trên người cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền, bà nhìn sức khỏe mình xảy ra vấn đề và đứa con vừa mới sinh, lòng hóa tro tàn, vốn dĩ….
Bà ấy định nuôi dưỡng con thật tốt.”
“Về sau lúc đã đưa con đến trại mồ côi Hằng Hải, có lẽ là sợ con gặp phải gia đình không tốt nên trước lúc lâm chung đã báo cho chú biết.
Bà ấy không cho chú nói với ba con, chỉ xin nhờ chú tìm một gia đình thật tốt cho con.”
Nói đến đây, vẻ mặt mọi người đều khác nhau.
Chuyện sau đó thì mọi người ai cũng biết, đứa con của Ngụy Thiệu Mẫn bị bắt cóc, bà ta rơi vào bi thương.
Còn Quan Hưng Hào, dẫu gì cũng đã nên vợ nên chồng, vẫn cần có sự cảm thông và trách nhiệm, sau đó ông đưa bà ra nước ngoài điều dưỡng, về sau nữa, ông biết được sự tồn tại của Quan Hề thông qua Dương Minh Tri, mới nhận nuôi Quan Hề từ trại mồ côi.
Khi đó tất cả những người biết chân tướng chuyện nhận nuôi cũng chỉ cho rằng đó là đơn thuần nhận con nuôi, nhưng thật ra thì không phải.
Quan Hưng Hào vô cùng áy náy với Thẩm Nguyệt Sam, đưa con gái ruột của hai người về nuôi dưỡng bên cạnh mình.
“Quan Hưng Hào.” Ngụy Thiệu Mẫn nghe vậy, cả giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Ông, ông vẫn luôn lừa gạt tôi.”
Quan Hưng Hào: “Tôi đã hỏi bà xem có thể đề Hề Hề đến nhà chúng ta không rồi… Thiệu Mẫn, hai người chúng ta đều có lỗi với Nguyệt Sam, bà lại nỡ lòng bắt tôi nhìn con của mình và cô ấy lưu lạc bên ngoài, điều này sao có thể chứ.”
Ngụy Thiệu Mẫn vốn muốn tức giận, nhưng nghe đến tên của Thẩm Nguyệt Sam, cả người và cổ họng như thể bị một lực vô hình bóp nghẹt.
Ban đầu hai bà là bạn thân của nhau… Nhưng vô tình, hai người lại cùng thích một người.
Sau lần bất ngờ đó, trong lòng bà cũng có áy náy, nhưng phần nhiều là âm thầm mừng rỡ.
Bà yêu Quan Hưng Hào đậm sâu, mới có thể che mờ lương tâm, đặt cược vào đứa trẻ trong bụng, chiến thắng có được người đàn ông mình thích.
Vô cùng xin lỗi Thẩm Nguyệt Sam….
Đúng vậy, quả thật bà vẫn luôn có lỗi với bà ấy.
Quan Oánh nhìn phản ứng của Ngụy Thiệu Mẫn, rốt cuộc cũng tin lời của Dương Minh Tri.
Giờ khắc này, cô ta chỉ cảm thấy những gì mình đã nói với Quan Hề trước đây như mũi tên phản kích, đâm ngược vào người mình.
Cô ta vốn đã thiếu tự tin trước mặt Quan Hề, chỉ có thể dựa vào quan hệ ruột thịt để chèn ép cô, nhưng bây giờ, họ lại nói cho cô ta biết, Quan Hề cũng là con gái của nhà họ Quan?
Còn Quan Hề thì kinh ngạc nhìn người trước mắt, trong đầu đã rối tung thành một mớ bòng bong.
Cuối cùng cô cũng biết mình là ai, hóa ra cô có huyết thống với Quan gia.
Dường như cô nên vui vẻ nhỉ.
Thế mà lúc này, cô lại chẳng cảm giác được chút mừng rỡ nào, trái lại còn cảm thấy ngột ngạt, sợ hãi và hốt hoảng.
Mẹ ruột của cô bị người mẹ hiện tại cướp đoạt mọi thứ? Ba làm mẹ ruột của cô tổn thương, gián tiếp khiến mẹ của cô chịu nhiều khó khăn về sau như vậy?
Quan Hề: “Ba, những gì ba nói cũng là nghiêm túc sao….”
“Hề Hề, ba rất xin lỗi con và mẹ, nhưng con phải tin rằng ba thật sự rất yêu con, từ nhỏ đến lớn, ba luôn dành hết sức mình để thương yêu con, luôn hy vọng con có thể hạnh phúc và vui vẻ.
Chỉ là ba không nghĩ đến lúc sau con lại nghe lén được chuyện nhận nuôi, chuyện này còn bị người khác cố ý tung ra….
Khoảng thời gian này, mỗi lần ba thấy con đau khổ vì chuyện mình không phải con ruột, ba cũng rất sốt sắng, nhưng sợ sau khi nói cho con biết sự thật thì con sẽ hận ba….
Thậm chí là không nhận ba nữa.” Quan Hưng Hào đưa tay muốn cầm tay cô.
Quan Hề nhìn ông, rút tay về.
Trong mắt Quan Hưng Hào tràn đầy vẻ đau xót, nhưng vẫn kiên trì nói với mọi người: “Được rồi, chuyện tôi muốn nói hôm nay chỉ là như vậy thôi.
Quan Hề là con gái ruột của tôi, sau này, con bé có tư cách sống ở Quan gia và càng có tư cách đứng ở vị trí hiện tại này hơn bất kì ai khác.”
Thôi Minh Châu kịp phản ứng lại trước tin tức khủng này: “Xứng chứ, dĩ nhiên rồi.
Vẫn luôn như vậy mà, Hề Hề, hôm nay cháu ở nhà bà nội đi, hay là sau này cứ ở nhà bà nội đi.”
“Không cần đâu ạ.” Quan Hề đứng dậy, hờ hững nói, “Bà nội, cháu ở một mình tốt lắm ạ.”
“Hề Hề!”
Quan Hề không nói thêm gì nữa, cầm túi lên rồi lập tức đi ra ngoài.
Có lẽ Quan Hưng Hào đã đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, bất chợt cảm thấy đau khổ đến khôn cùng.
Mà Quan Hồng vốn đã nghiêng về phía Quan Hề, khi biết đây là cháu gái ruột của mình, thì hoàn toàn đứng về bên cô, nổi giận mắng: “Mày là thằng khốn, nếu Hề Hề không quay về nữa, mày không xong với tao đâu!”
…
Quan Hề lái xe, lao vun vút vô định trên đường.
Qua thật lâu sau, đến khi tay cô đã hơi tê mỏi, cô mới dần tỉnh táo trở lại, quay về nhà mới của mình.
Nhưng vừa bước vào nhà, nhìn mọi thứ xung quanh, đột nhiên cô cảm thấy thế giới quan của mình như sắp vỡ tan, căn nhà này cũng là do Quan Hưng Hào mua cho cô….
Cô nhìn thấy nơi này lại nhớ đến họ, cũng nhớ lại hết thảy những chuyện của mình từ nhỏ đến lớn.
Rốt cuộc cô hao tổn tâm tư suốt mấy năm nay để làm gì! Ngụy Thiệu Mẫn vốn không phải mẹ cô, không chỉ là không phải mà thậm chí còn chiếm mất vị trí của mẹ cô….
Toàn bộ căn nhà rơi vào yên tĩnh, Quan Hề ngơ ngác ngồi trên ghế sofa, cố tiêu hóa những chuyện khó tin đó.
Nhưng tiêu hóa thì tiêu hóa, cô lại cảm thấy mình sắp toang rồi.
Người ba đối xử với cô rất tốt, rất rất tốt, người ba làm mẹ cô tổn thương, người ba giấu cô mọi thứ lâu như vậy….
Rầm —–
Quan Hề đột nhiên quét tay qua bàn trà nhỏ, toàn bộ ly nước, đĩa trái cây và các đồ vật tinh linh lích nhích trên bàn bị hất rơi xuống thảm, phát ra tiếng loảng xoảng phiền phức.
Mắt Quan Hề đỏ hoe, bất thình lình đứng lên hệt như bị điên, thấy cái gì thì đập cái đó, dường như muốn đẩy tất cả cơn bực dọc bí bách trong lòng ra ngoài.
Sau khi đập sạch sẽ, cô vội vàng thay một bộ quần áo khác, bắt đầu thu dọn hành lí.
Nhưng lúc dọn dẹp cô lại phát hiện, chẳng phải những thứ này cũng là Quan Hưng Hào cho cô sao.
Vì vậy cô hung hăng đổ hành lí ra lại, chỉ lấy một chiếc túi, đi thẳng ra khỏi nhà.
Đi đâu đây….
Cô không biết.
Trái tim như bị một vật sắc nhọn xé toạc ra, khó chịu đến mức cô không biết phải làm sao.
Trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ, đều là tên lừa gạt! Đều lừa dối người khác!
Bru bru bru —-
Chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên, thật ra thì từ lúc cô mới bước ra khỏi nó vẫn luôn vang như vậy, chỉ là cô không nghe máy một cuộc gọi nào cả.
Quan Hề liếc nhìn, lại là một số máy lạ.
Nhưng cô biết là ai.
Bên lên đường, người đến người đi, Quan Hề ngồi xuống bên một bồn hoa.
Cô đã đi rất lâu rồi, bây giờ hoàn toàn không đi nổi nữa.
Sau khi ngồi xuống, cô nhìn điện thoại, cuối cùng bấm nhận.
“Quan Hề, rốt cuộc em có ý gì.” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói cố nhẫn nhịn của Giang Tùy Châu, đan xen chút tức giận.
Anh đã đổi hết mấy số điện thoại để gọi cho cô rồi, nhưng lúc nãy không gọi được cuộc nào, đây là lần đầu tiên được kết nối máy.
“Em sao vậy?” Anh hỏi.
Nghe thấy giọng của Giang Tùy Châu, nước mắt từ mắt Quan Hề rơi thẳng ra, nhưng cô không phát ra bất cứ âm thanh nức nở nào, thậm chí sắc mặt còn lạnh lùng đến mức mảnh băng sắp rơi ra.
“Giang Tùy Châu.”
“Tại sao em không nghe điện thoại của anh, hôm nay ở phòng làm việc….”
“Chúng ta chia tay đi.”
Không phải lời nói đùa cũng không phải là đề nghị, là một câu thông báo trực tiếp.
Giọng nói của Quan Hề lạnh lùng, đầu óc trống rỗng.
Bên người ở đầu bên kia điện thoại thì bất ngờ không kịp phản ứng, yên lặng khoảng năm giây mới có tiếng nói phát ra: “Cái gì?”
Quan Hề lau đi hàng lệ vẫn tuôn rơi nãy giờ, nói: “Em không muốn anh gọi điện thoại cho em nữa, rất phiền phức.
Em nói cho anh biết em không hề đùa, mình chia tay đi.”
Không phải là Quan Hề chưa từng nói chia tay, nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ là lời nói đùa mang tính uy hiếp mà thôi.
Mà lần này, không biết tại sao, Giang Tùy Châu cảm thấy cô đang nghiêm túc.
Anh lập tức im lặng không nói, trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh anh thấy được mấy ngày nay: “Tại sao lại chia tay, vì Tạ Duyên à?”
Ngoại trừ lí do này, bây giờ anh không nghĩ đến bất kì nguyên nhân nào khác.
Quan Hề siết chặt điện thoại, nói: “Anh quan tâm em làm gì, ban đầu chúng ta ở bên nhau cũng là vì hai nhà bắt như thế, bây giờ em không muốn nghe lời gia đình nữa, chúng ta như vậy đi, chấm dứt tại đây.”
“Quan Hề —–“
“Dù sao anh cũng chỉ vì gia cảnh sau lưng em mà thôi, cũng chẳng phải yêu em nhiều nhặng gì!” Quan Hề vẫn nổi tính khí, chỉ là cô đã khống chế, không để mình phát ra tiếng nghẹn ngào, “Chúng ta chia tay đi Giang Tùy Châu, bắt đầu từ bây giờ.”
Hơi thở của Giang Tùy Châu hơi gấp gáo, cả giọng nói cũng cho thấy anh đang nghiến răng cắn lợi: “Em bị ma nhập à? Anh đến tìm em.”
“Em không muốn gặp anh.” Quan Hề cũng lười giải thích với anh, chỉ nói: “Hơn nữa bây giờ em không bị ma nhập gì hết, mà là lúc trước bị ma nhập.”
…
Quan Hề cúp điện thoại.
Cô nhìn dòng người đang lui tới, chỉ cảm thấy tất cả sức lực trên người như bị rút cạn chỉ trong nháy mắt.
Sẽ phải chịu đau khổ, nhưng cô cảm thấy đó là điều đúng.
Trong lúc ngây người, cô hằn học nghĩ: Không ai có thể làm cô không không vui, bất kì ai cũng không thể!
**
Lúc Chu Hạo từ bên ngoài phòng làm việc đi vào, thấy Giang Tùy Châu đang ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại, đến ánh mắt cũng không chuyển động.
“Giang tổng, bây giờ về nhà hay đến nhà cô Quan ạ?”
Anh không trả lời.
Chu Hạo thấy kì lạ, nhìn anh một lúc, lại tiến về phía trước mấy bước: “Giang tổng, Giang tổng?”
Giang Tùy Châu nhíu mày, anh biết Chu Hạo đang nói chuyện với mình, nhưng lúc này anh lại có cảm giác âm thanh kia như co rút lại, anh cảm thấy nó cứ quanh quẩn bên tai mình.
Anh giơ tay lên ấn vào mi tâm, để đầu óc có thể tỉnh táo lại: “Cậu nói gì.”
Chu Hạo: “Em hỏi anh muốn đi đâu? Đến tìm cô Quan sao ạ?”
Quan Hề…..
Nghe thấy tên cô, đột nhiên Giang Tùy Châu như bị ai đó kéo ra khỏi cuộc gọi vừa rồi, tất cả những gì lúc nãy đều trở nên rõ ràng hơn trong nháy mắt.
Vừa rồi trong điện thoại, Quan Hề đã nói họ chia tay?
Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay khiến anh nghĩ rằng trong lòng cô đã có suy nghĩ khác, nhưng anh không ngờ cô sẽ bất ngờ làm vậy, không cho con đường thương lượng nào.
Chia tay, cô đang rất nghiêm túc.
Giang Tùy Châu hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy có đôi chút chua xót khó mà hình dung được trào dâng lên khắp tứ chi cơ thể, sau đó theo đường máu tụ lại ở tim, tim anh đập nhanh một cách mất kiểm soát.
Giang Tùy Châu đè nén cảm xúc xao động xa lạ đột ngột trong lòng, ngước mắt nhìn Chu Hạo, giọng nói rất lạnh nhạt.
“Cô ấy không muốn gặp tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...