Dường như Tần Bách Duật không ngờ cô lại xuống nhanh như vậy.
Nhìn thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, dáng người xinh đẹp lung linh đứng dưới ánh đèn, mày rậm của anh nhăn lại.
Đội trưởng đội vệ sĩ xuống xe mở cửa cho anh, bóng người thon dài từ trong xe bước xuống.
Có lẽ là do men rượu quấy phá, giờ khắc này nhìn thấy anh, Nghiên Thời Thất không khắc chế được muốn lao vào lòng anh.
Đây chính là biểu hiện nhớ thương một người trong lúc nửa tỉnh nửa say.
Ba giờ sáng, màn đêm dày đặc, cô đứng cách anh chỉ mấy bước chân, mặt tươi như hoa, trong lòng như có ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
“Tại sao mặc ít như vậy mà đã chạy xuống rồi!”
Anh sải bước đến, sắc mặt không vui, lấy áo vest trên khuỷu tay khoác lên vai cô.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh nhíu mày nói: “Uống nhiều lắm hả?”
Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Không ạ, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Giọng cô mềm mại tinh tế, giống như cành liễu mềm mại trong gió xuân, tạo nên từng gợn sóng.
Lúc này, đội trưởng đội vệ sĩ cầm hộp đựng thức ăn đi đến bên cạnh Tần Bách Duật, rồi đưa cho Nghiên Thời Thất nói: “Cô Nghiên!”
“Gì vậy?”
Cô nhìn hộp cơm rồi lại nhìn anh, lập tức bị cuốn vào ánh mắt thâm thúy của anh.
“Cháo trắng.
Buổi tối uống rượu sẽ hại dạ dày, em ăn xong rồi hãy ngủ.”
Anh cầm lấy hộp cháo rồi đặt vào tay Nghiên Thời Thất, trong đôi mắt sáng rực không hề che giấu sự yêu thương.
Nghiên Thời Thất thấy cay đầu mũi, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh cố ý đến đây… Là muốn đưa cháo cho em à?”
Làm sao đáp lại tấm lòng này của anh đây…
Anh khẽ cười, giọng nói cưng chiều: “Không phải cố ý, đúng lúc về nhà đi ngang qua đây.”
Nghe vậy, đội trưởng đội vệ sĩ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi quay người trở lại bên cạnh xe, âm thầm kinh ngạc trong lòng.
Đi theo cậu Tư mười năm rồi, anh ta chưa từng thấy anh chấp nhất như thế.
Vì một người phụ nữ mà anh đã ngồi ba mươi cây số, chỉ vì muốn đưa cháo trắng để đối phương ấm dạ…
Nghiên Thời Thất mím môi cầm hộp cháo nóng trong tay.
Bên trên góc phải còn có nhãn hiệu, rõ ràng là nhà hàng Nghi Nam.
Cô mở to mắt, tâm tình cô kích động không thể khống chế được.
“Em vào đi, nhớ đi ngủ sớm.” Anh cũng không định ở lại đây lâu.
Bóng người cao ngạo thẳng tắp đứng lặng yên trước mặt cô, anh đưa tay vuốt tóc cô, đôi mắt thâm thúy lưu luyến hình dáng cô.
“Vậy… Ôm một cái rồi đi!”
Nghiên Thời Thất cầm hộp cháo, không kìm được rung động lan cháy trong lòng.
Cô không muốn che giấu tình cảm của mình nữa, lặng lẽ nhào vào lòng anh, một tay ôm lấy eo anh, gương mặt dán lên lồng ngực anh, tim đập thình thịch như vừa nghe được lời yêu thương động lòng người nhất.
Ánh mắt anh tràn ngập ý cười, nhìn cô không biết phải làm sao.
Sau đó, ánh mắt sâu kín nhìn về phía cửa sổ khắc hoa sau hành lang cổng chính.
Hai cô gái đang núp phía sau nhìn lén, thấy ánh mắt anh liếc tới thì không khỏi che miệng cười trộm rồi công khai nhìn trắng trợn.
Nếu bọn họ là đàn ông, nghe thấy Nghiên Thời Thất nói câu “Ôm một cái rồi đi”, chỉ sợ cũng không kìm lòng được.
Không ngờ bình thường là người mẫu kiêu ngạo lạnh lùng, khi yêu đương lại mềm mại động lòng người như vậy.
Cô gái vùi người vào ngực Tần Bách Duật, giống như làm sao cũng không ngửi đủ hương thơm trên người anh.
Nếu không phải hộp cháo quá nóng, cô thật sự muốn ôm lâu hơn một chút.
“Em vào đi.”
Anh buông cô ra, đưa mắt nhìn theo bóng dáng không nỡ rời đi của Nghiên Thời Thất.
Sau khi cửa hành lang đóng lại thì anh mới quay lại xe.
Đội trưởng đội vệ sĩ ngồi ở ghế lái không ngừng nhìn gò má tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông qua kính chiếu hậu.
Ánh mắt anh thâm trầm nhìn anh ta: “Muốn nói gì?”
Đội trưởng đội vệ sĩ vô thức ngồi thẳng lưng, thái độ như giải quyết việc chung nói: “Cậu Tư đối xử với cô Nghiên thật tốt!”
Anh ta cảm thấy quá chua… chua như hủ giấm lên men.
Nếu cậu Tư có thể chia sẻ chút xíu tình thương cho anh ta, thì anh ta sẽ không cần đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lái xe phi nước đại trên đường không một bóng người thế này….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...