Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 687 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 687MỘT CHIẾC XE THỂ THAO BAO NHIÊU TIỀN?!
Đoan Mộc Bình Lãng tiện tay giao hai hộp quà cho ông Trịnh, để ông đưa cho Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh.
So với sự kinh ngạc của Nghiên Thời Thất, ánh mắt rung động của Ôn Tranh nhìn hộp quà, lúc ngước mắt nhìn Đoan Mộc Bình Lãng, giọng cô hơi nghẹn ngào, “Cảm ơn cậu Lãng.”
Gương mặt chính nghĩa, nghiêm nghị của Đoan Mộc Bình Lãng hiện lên ý cười, “Đứa bé này, cháu còn khách sáo với cậu Lãng cái gì.
Năm đó cháu nghịch ngợm phá phách suốt ngày, mấy năm không gặp lại trở nên dịu dàng như nước rồi! Đây còn là Tiểu Tranh Tử cậu biết không?”
Theo tiếng trêu ghẹo của Đoan Mộc Bình Lãng, trên bàn nổi lên tiếng cười của bầu không khí hòa thuận.
Lúc này, Đoan Mộc Bình Lãng lại nhìn về phía Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu, ánh mắt hiện lên mấy phần đánh giá, sau đó hài lòng gật đầu, “Người yêu của hai cháu trông khí phách đấy.
Tiểu Tần, cậu nghe nói cháu đang làm bất động sản, ăn cơm xong chúng ta trò chuyện nhé? Cậu muốn nghe cách nhìn của cháu về tương lai của ngành này.”
Tần Bách Duật ngước mắt, gật đầu, ung dung trả lời, “Cháu rất vinh hạnh.”
Đoan Mộc Bình Lãng mỉm cười không thôi.
Ông là khách quen trong làng tin tức ngoại giao, là quan chức ngoại giao số một trong nước, chủ động mở miệng trò chuyện, mà đối phương lại không hề có bất cứ biểu hiện nịnh bợ hoặc mừng rỡ, thật là một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh.
Vì vậy, cảm giác của ông với Tần Bách Duật cũng thêm vài phần yêu thích.
Sau khi Đoan Mộc Bình Lãng rời tầm mắt khỏi người anh, thì nhìn về phía Lôi Duệ Tu.
Nụ cười nhạt làm nếp nhăn trên khóe môi khẽ in hằn, ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe nói trước kia Tiểu Lôi là nhân viên chính phủ ở Đế Kinh, sao lại nghỉ làm?”
Lôi Duệ Tu bình tĩnh, thản nhiên đáp, “Vì ở bên Ôn Tranh.”
Ôn Tranh: “…”
Đoan Mộc Bình Lãng lập tức im bặt!
Ông siết nắm tay đè lên môi, ho khan một tiếng, hồi lâu sau mới thì thầm, “Thế à, tốt, tốt.”
Ôn Tranh cúi thấp đầu, đá chân anh ta dưới bàn.
Đừng nói bừa được không?
Lôi Duệ Tu hơi nghiêng người, nhưng hầu như không bị ảnh hưởng gì, lại một lần nữa ngồi vững như núi.
Sau khi cuộc trò chuyện, món ăn đã mang lên đầy đủ, Đoan Mộc Ngạc vung tay, tiệc gia đình chính thức bắt đầu.
Trong bữa ăn, ông cụ không ngừng gắp thức ăn vào bát của Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, chỉ sợ hai cô e dè không ăn no, hệt như một người ông thương yêu các cháu, miệng còn nói không ngừng, “Hai cháu ăn nhiều một chút, gầy quá, sức khỏe mới là quan trọng!”
***
Bữa tiệc trôi qua một nửa, tốc độ động đũa của mọi người chậm lại thấy rõ.
Vietwriter.vn
Bấy giờ, người đàn ông ngồi cạnh Đoan Mộc Bình Lãng lặng lẽ nhìn về phía Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, “Cháu Thất Thất, cậu là Đoan Mộc Bình Cách.
Nào, gọi một tiếng cậu Cách cho cậu nghe!”
Đoan Mộc Bình Cách, bốn mươi tám tuổi, hiện tại là Chủ tịch của doanh nghiệp quân sự công nghiệp nhà Đoan Mộc, con thứ hai.
Nghiên Thời Thất buông bát đũa, mỉm cười xinh đẹp, “Cậu Cách.”
Đoan Mộc Bình Cách lại nhìn Ôn Tranh, cầm đũa chỉ trỏ trên không, “Nhóc Tranh, lần này cậu Cách phải khen cháu.
Vất vả lắm mới tìm lại được cháu Thất cho nhà Đoan Mộc chúng ta, không thể bỏ qua công lao cháu đâu đấy.”
“Nào, cậu đây không vung tay hào phóng như cậu Lãng của cháu.
Chiều nay mới biết hai cháu về, cậu sai người đặt cho hai cháu hai chiếc xe thể thao, mỗi đứa một chiếc, đừng đánh nhau nhé.”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ôn Tranh: “…”
Đoan Mộc Bình Lãng ở cạnh hừ lạnh trêu ghẹo, “Chú Hai, xe này bao nhiêu tiền một chiếc?”
Đoan Mộc Bình Cách cười híp mắt, đáp: “Không đắt, không đắt, mua hai cái cùng lúc được giảm giá! Dù sao cũng không đắt bằng vòng ngọc của anh Cả.”
Đều là nói láo!
Đoan Mộc Bình Lãng liếc đối phương, muốn trực tiếp nện liên tục lên đầu em trai.
Biết thừa ông là quan chức ngoại giao, gia tài không nhiều, tặng quà cho hai cháu gái cũng phải lật tung tủ hòm tìm thứ tốt nhất mang ra.
Lúc đó chú Hai nói thế nào? Nói là không cần tặng gì, chuẩn bị tạm mấy món quà lưu niệm tặng cho hai đứa là được.
Ai ngờ vừa vung tay liền tặng xe thể thao, đây chẳng phải là vả vào mặt anh Cả như ông hay sao?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...