Trải qua gần mười ba giờ bay, vào ba giờ chiều theo múi giờ Milan, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đã tới sân bay quốc tế Malpensa.
Lấy hành lí xong, hai người mới bước ra khỏi đại sảnh của sân bay, vừa nhìn đã trông thấy Thành Nghiệp Nam mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông với kỹ thuật thêu tay đang đứng bên cạnh lan can ở xa xa, giữa đám đông đang đợi đón người.
Hành lí của Nghiên Thời Thất với Lăng Tử Hoan không nhiều, tất cả phục trang đều do bên thương hiệu vận chuyển đến nơi ở trước.
Thành Nghiệp Nam đeo kính râm trên khuôn mặt anh tuấn.
Trông thấy họ đi tới, anh tháo kính râm xuống, móc vào cổ áo sơ mi, tiến lên trước chủ động nhận lấy xe hành lí.
“Các em có mệt không? Khách sạn đều đã được sắp xếp xong cả rồi.
Các em nghỉ ngơi trước đã, tối một tí anh đưa các em đi xem sàn catwalk.”
Anh ta tới Milan trước hai ngày.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất tham gia tuần lễ thời trang quốc tế, anh ta cố gắng để đạt tới thật hoàn hảo, cho nên dốc hết sức sắp xếp tốt tất cả.
Nghiên Thời Thất xoa bóp cái vai mỏi nhừ của mình, thở phào một hơi: “Em vẫn ổn, chỉ là ngủ trên máy bay không được ngon giấc lắm!”
“Em về khách sạn ngủ một lúc đi.
Sàn catwalk lần này được sắp đặt ở gần nhà thờ chính tòa Milano, cách khách sạn không xa.”
Trong lúc Thành Nghiệp Nam nói chuyện với Nghiên Thời Thất, Lăng Tử Hoan đi theo sát phía sau hai người.
Vừa ra khỏi sân bay cô đã nhìn ngắm xung quanh hệt như một đứa bé tò mò.
Đầu tháng chín, nhiệt độ ở Milan mát mẻ dễ chịu.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, không khí khô ráo mát lành, thấm vào ruột gan người ta.
Lên xe chuyên dụng rồi, Lăng Tử Hoan đắp một cái chăn lông lên đùi của Nghiên Thời Thất, bản thân cô thì bám lấy cửa sổ xe, nhìn đường phố Milan với vẻ lạ lẫm.
Trong xe không bật máy điều hòa, cửa sổ xe ở ghế phụ lái được mở toang ra, thổi vào làn gió nhẹ dễ chịu.
Nghiên Thời Thất dựa vào lưng ghế, tắt chế độ máy bay của điện thoại đi, vừa mở WeChat lên, một tin nhắn đã đập ngay vào mắt.
[Duật]: Em còn chưa tới à?
Tin nhắn hiển thị là mười phút trước.
Bờ môi của Nghiên Thời Thất tràn đầy ý cười, cô nhẹ nhàng gõ vào màn hình.
[Thập Thất]: Em đã đến nơi bình an, anh đừng mong nhớ.
Anh trả lời lại rất nhanh.
[Duật]: [hình ảnh]
Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhấn vào mở hình ra, rồi nở nụ cười đầy mãn nguyện.
Tần Bách Duật gửi cho cô tấm ảnh chụp màn hình về thời tiết trong bảy ngày tới.
Tay cô đang cầm điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào khóe môi, tự dưng thấy hơi nhớ anh.
Nỗi nhớ đang dâng lên, thì điện thoại lại rung một tiếng nữa.
[Duật]: Em chú ý giữ ấm, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch nhiều.
[Thập Thất]: Tổng Giám đốc Tần à, yên tâm đi.
[Hôn gió.jpg]
Đến đây, anh không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Nghiên Thời Thất chờ đợi một lúc, hiểu ý rồi bật cười, cất điện thoại vào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độ chừng một giờ, xe chuyên dụng đã đến chuỗi biệt thự khách sạn ở gần nhà thờ chính tòa.
Thành Nghiệp Nam sắp xếp cho Nghiên Thời Thất một căn phòng view có thể nhìn ra nhà thờ.
Bên trong phòng theo phong cách hiện đại đơn giản với ba màu đen, trắng, xám.
Ban công màu trắng ngoài cửa sổ được điêu khắc tinh xảo ăn khớp với nhà thờ chính tòa Milano.
Ở thành phố tràn đầy phong cách kiến trúc kiểu Gothic như Milan này, hơi thở văn hóa dày đặc.
Nghiên Thời Thất đứng trên ban công nhỏ ngắm cảnh của căn phòng, có thể loáng thoáng trông thấy rất nhiều người đi bộ trên quảng trường trước nhà thờ chính tòa, trên bầu trời xanh thẳm có những áng mây bồng bềnh, tô điểm cho thành phố này trở nên vừa cổ điển vừa tráng lệ.
Vì cảnh tượng đẹp đẽ này mà sự mệt mỏi trên đường đi cũng tan biến mất.
Cô quay lại phòng lấy điện thoại ra, rồi trở về ban công, lựa chọn một góc chụp, lấy nhà thờ chính tòa làm phông nền để tự chụp nhiều tấm ảnh.
Ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bên cạnh, cô nghiêm túc cố gắng chọn một tấm ảnh selfie đẹp nhất, đăng một tin lên Weibo.
[Nghiên Thời Thất V]: Xin chào Milan! [ảnh chụp]
Độ chừng mấy giây, Nghiên Thời Thất lại trở về WeChat, gửi bức ảnh gốc cho Tần Bách Duật.
Mười phút qua đi, tin nhắn như chìm vào biển cả, anh vẫn chưa trả lời…
Nghiên Thời Thất nhíu mày, gõ ngón tay lên môi, thấy hơi ngờ vực trong lòng.
Theo thời gian trong nước thì đã gần mười giờ đêm rồi, anh còn chưa trả lời tin nhắn của cô, lẽ nào đang tắm ư?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...