Thái độ của Lâm Y phản bội bọn họ, vô hình trung đã làm ông bà Lâm mất hết thể diện.
Chính mồm cô nàng thừa nhận đứa trẻ không phải là của Nghiên Thời Dương, cũng gián tiếp vạch trần ý đồ muốn lợi dụng chuyện này để quấn lấy nhà họ Nghiên của bọn họ.
Sự xuất hiện của Trác Hàn chính là chất xúc tác cuối cùng phá tan kế hoạch của bọn họ.
Ông bà Lâm dường như còn canh cánh trong lòng, không chịu dừng tay.
Tống Kỳ Ngự ở cạnh chỉ mím môi thở dài, nhẹ nhàng đi về phía bàn làm việc.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh cầm di động lên, bấm xuống màn hình, một đoạn ghi âm vang lên lanh lảnh.
[… Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn khởi tố.
… Ba mẹ, hai người đừng làm loạn nữa, đứa bé không phải là của Nghiên Thời Dương.]
Bắt đầu từ lúc bọn họ bước vào cửa, tất cả lời nói đều đã được ghi lại.
Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe sáng, đôi môi bất ngờ nhếch lên, cô thầm cảm thán trong lòng, để Tống Kỳ Ngự ở đây quả nhiên là một quyết định vô cùng chính xác.
Toàn thân Lâm Y run lên bần bật, khóe môi tái nhợt, bóng dáng quỳ trên mặt đất vừa nhỏ bé vừa yếu đuối.
Nét mặt của ông bà Lâm càng đặc sắc hơn, trông lúng túng và xấu hổ vô cùng.
Dáng vẻ hung hãn ăn to nói lớn ban nãy cùng lập tức biến mất.
Tống Kỳ Ngự thờ ơ lên tiếng: “Nếu sự thật đã rõ ràng thì xin ông bà Lâm sau này đừng tới trường học làm ầm ĩ lên nữa.
Dù sao đây cũng là nơi giáo dục và dạy dỗ con người.”
Lâm Vinh Quý nhìn Tống Kỳ Ngự bằng ánh mắt giận dữ rồi lập tức quét về phía Lâm Y, hai đôi mắt điên cuồng lườm nguýt cô ta.
Cuối cùng, vợ chồng họ Lâm hốt hoảng bỏ đi, chỉ để lại Lâm Y quỳ trên mặt đất, che mặt khóc nức nở.
Bị con gái mình làm mất hết thể diện, bọn họ còn có mặt mũi nào mà ở lại.
Nghiên Thời Thất lắc đầu, thở dài.
Cô đứng dậy, rút vài tờ khăn giấy trên bàn ra rồi đi đến cạnh Lâm Y, khom lưng xuống, nắm lấy cánh tay của đối phương, “Đứng dậy nào.”
Lâm Y kinh ngạc nhìn Nghiên Thời Thất, dựa vào sức của cô mà khó khăn đứng lên.
Tống Kỳ Ngự ở bên cạnh nheo mắt lại, tràn ngập hứng thú quan sát hành động của Nghiên Thời Thất.
Trong lòng anh cảm thấy khá bất ngờ.
Cảm xúc này rất khó nói rõ, đến mức đôi mắt nóng bỏng của anh ta gần như khóa chặt trên người cô.
Nghiên Thời Thất dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau vài cái lên măt cô bé, sau đó khẽ than thở, “Con gái phải biết cách chịu trách nhiệm với chính mình.
Nghiên Thời Dương có lỗi nhưng cơ thể là của em, ý nghĩa của tuổi trẻ chính là để hưởng thụ những năm tháng tươi đẹp, chứ không phải dùng để chà đạp.”
Đôi mắt mờ mịt ngập nước của Lâm Y nhìn thẳng vào con ngươi trong veo không khinh miệt, không nhiếc móc của Nghiên Thời Thất.
Giọng cô thì thầm an ủi, giống như cơn mưa xuân khẽ khàng, rơi khắp đáy lòng hổ thẹn của cô ta.
Cô nàng ngây thơ gật đầu, nước mắt lại trượt khỏi bờ mi, vì sự tinh tế khéo léo của Nghiên Thời Thất và vì hành động vô lý của gia đình mình.
“Chị thay mặt Nghiên Thời Dương xin lỗi em vì những lỗi lầm nó gây ra.
Tấm thẻ này chị cho em, coi như là nhà họ Nghiên bồi thường em.”
Nghiên Thời Thất mở bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh ra, đặt tấm thẻ vào tay Lâm Y.
“Em… Em không cần!”
Lâm Y áy náy từ chối, Nghiên Thời Thất mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, “Cầm lấy đi.
Có điều… Em tìm thời gian trả lại thẻ của Nghiên Thời Dương là được.
Nếu như nó thật lòng thích em thì chị cũng không phản đối hai đứa yêu nhau.
Nhưng điều kiện tiên quyết là hai đứa phải cùng có tình cảm với đối phương.
Về phần ba mẹ em thì…” Vietwriter.vn
Đã nói đến nước này, Lâm Y cũng vội vã tiếp lời: “Em sẽ về nói với bọn họ.
Thầy Tống, em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho thầy!”
Tống Kỳ Ngự cũng theo đó mà đi đến trước mặt cô, nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc và bờ vai gầy của cô bé rồi lên tiếng khuyên nhủ.
“Không sao, lần này coi như là một bài học, phải nhớ kĩ rằng trên thế giới này không có đường tắt đi đến tiền tài.”
Những lời này chẳng khác nào đang giày xéo trái tim người khác.
Tuy rằng Nghiên Thời Thất hào phóng, nhưng không có nghĩa là trong chuyện này nhà họ Lâm không hề sai.
Gương mặt tái nhợt của Lâm Y đỏ bừng lên vì lời nói của Tống Kỳ Ngự.
Đôi mắt cô lóe lên, cúi gằm mặt bước ra khỏi văn phòng dưới cái nhìn bình thản của mọi người.
Căn phòng khôi phục yên tĩnh, Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng gương mặt cảm kích nhìn về phía Trác Hàn.
“Trợ lý Trác, hôm nay đã làm phiền anh rồi!”
Trác Hàn thu lại vẻ mặt nghiêm túc, đẩy nhẹ gọng kính rồi mỉm cười.
“Cô Nghiên khách sáo quá.
Nếu như không còn việc khác thì tôi xin phép về báo cáo lại với Tổng Giám đốc!”
“Ừ, thay tôi cảm ơn anh ấy nhé.” Nhớ tới Tần Bách Duật, gương mặt Nghiên Thời Thất tràn ngập ý cười dịu dàng.
“Nhất định rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...