Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 543 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
KIỀU MỤC TỈNH RỒI!
Nửa tiếng sau, Tần Bách Duật quay lại.
Kiều Kình không quay về cùng anh, nghe nói là có việc gấp cần về nhà họ Kiều để xử lí.
Nghiên Thời Thất nhìn quanh phòng bệnh, đứng dậy kéo tay Tần Bách Duật đi ra ngoài, tựa lên tường hành lang nặng nề thở dài.
Tần Bách Duật cười nhẹ, kéo cô vào lòng mình, dụi lên trán cô, nhẹ nhàng hỏi: “Em thở dài cái gì?”
Nghiên Thời Thất dựa lưng vào tường, nghiêng đầu tựa lên vai anh, nhìn lên gò má của anh, cảm khái, “Em chỉ không ngờ Hoan Hoan và anh hai Kiều lại ở bên nhau như vậy.”
Chuyện này còn khiến cô ngạc nhiên hơn cả việc Lăng Mật đính hôn với Mặc Lương Vũ.
Tần Bách Duật lặng yên một lát mới chầm rãi lên tiếng, “Còn chưa phải đâu, chỉ là tình cảm đơn phương từ phía Kiều Mục thôi.”
“Còn không phải sao?” Nghiên Thời Thất kinh ngạc, cô còn tưởng hai người đến với nhau rồi, “Nhưng em thấy Hoan Hoan cũng có tình cảm với Kiều Mục mà.”
“Em có chắc chắn bây giờ Lăng Tử Hoan có thể phân biệt được đâu là thích, đâu là thói quen sao?”
Tần Bách Duật nói một câu mà khiến Nghiên Thời Thất không phản bác được.
Nghe có vẻ hợp lí!
Thấy Nghiên Thời Thất suy tư, Tần Bách Duật thầm thở dài, “Đừng nghĩ nữa, nói chung thì chuyện này rồi sẽ có kết quả thôi.”
Cũng như lời anh nói với Mục Nghi, giờ đúng là lúc Lăng Tử Hoan còn chưa xác định được tình cảm thật sự của bản thân, cũng không ngại để cô nhóc có cơ hội lựa chọn.
Đều là người của gia tộc lớn, hơn nữa còn là anh em kết nghĩa, nếu Kiều Mục thật sự đến với Lăng Tử Hoan thì nhất định sẽ phải trải qua một trận mưa máu gió tanh.
Cửa ải khó qua nhất e là anh cả Lăng Vạn Hình.
***
Xế chiều, Nghiên Thời Thất ngồi trong phòng bệnh khuyên bảo Lăng Tử Hoan.
Trời dần tối, Nghiên Thời Thất không thể ở lại muộn hơn, hôm sau cô còn có một buổi quay trực tiếp, phải về Vịnh Lâm Hồ chuẩn bị sớm.
Nhưng Lăng Tử Hoan thật sự khiến cô không yên tâm.
Cô nhóc này ngủ hai tiếng, lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất sa sút, uể oải dựa lên người Nghiên Thời Thất, trên trán viết hai chữ: Suy Sụp.
Kiều Kình đã quay lại, đang ngồi ở xô pha cạnh cửa sổ nhỏ giọng trò chuyện với Tần Bách Duật.
Nghiên Thời Thất nhìn Lăng Tử Hoan, “Lần này em về nước có thể ở lại mấy ngày?” Vietwriter.vn
Lăng Tử Hoan dẩu môi ngước mắt lên, nheo mắt nhìn Tần Bách Duật, vẻ mặt ấm ức, “Ba ngày ạ.”
Chú Tư nói chỉ cho cô ba ngày, qua ba ngày sẽ đưa cô về bên kia.
Cô chỉ biết vâng theo, dù sao thì nếu không có sự giúp đỡ của chú Tư thì việc cô lén lút về nước nhất định sẽ bị ba phát hiện.
Đến lúc đó thì không thể thiếu một trận mắng chửi đã đời.
Nghiên Thời Thất gật đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô bé, “Thế em có muốn đi với chị về Vịnh Lâm Hồ nghỉ ngơi một lát không? Chờ ngày mai thoải mái hơn thì lại vào thăm cũng được mà.”
Lăng Tử Hoan không buồn nghĩ ngợi đã lắc đầu, “Không ạ, em muốn ở đây với chú Hai!”
Lời này khiến Kiều Kình phải quay đầu nhìn sang.
Nghiên Thời Thất thấy cô nhóc khăng khăng như vậy thì cũng không cố nài ép, chỉ dặn dò tỉ mỉ: “Được rồi, vậy em đừng đi lung tung trong bệnh viện nhé.
Chị bảo Mục Nghi ở lại với em, em cần gì thì nói với anh ấy.”
Lắng nghe cô dặn dò, Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn đồng ý.
Cô nhóc vô thức liếc nhìn Kiều Mục nằm trên giường bệnh, nghẹn ngào nói, “Có phải nếu chú Hai vẫn không tỉnh lại thì sẽ phải sống thực vật cả đời không ạ?”
Kiều Kình không nhịn được hắng giọng một tiếng, nhóc con này thật không biết nói chuyện!
Nghiên Thời Thất nghe thấy vậy cũng dở khóc dở cười, cô bẹo má Lăng Tử Hoan, cười mắng: “Đừng có nói lung tung, chú Hai của em sẽ tỉnh lại thôi.”
Nghe cô nói vậy, Lăng Tử Hoan lại chán nản dựa sát vào người cô, hai tay đặt trên đầu gối, phồng má giận dỗi: “Ai biết bao giờ chú ấy mới tỉnh.
Chiều nay em khóc khàn cả cổ mà chú ấy cũng không hợp tác động đậy một chút.
Lần trước còn nói muốn đi theo em nữa chứ, nói không giữ lời.
Nếu chú Hai không tỉnh thì em sẽ bùng học, không học thì có thể ở nước ngoài không về nữa, mắt không thấy tim không đau.”
Cô nàng vừa dứt lời thì tiếng tít tít phát ra từ máy sinh trắc phía sau càng lúc càng dồn dập.
Mọi người nhìn sang, Kiều Mục còn chưa mở mắt, nhưng lại nghe được giọng nói cực kì chậm cực kì khàn của anh ta, “Lăng, Tử, Hoan! Cháu dám…”
Kiều Kình đứng gần đấy há mồm trợn mắt, thật trâu bò….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...