Người Dấu Yêu


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 474 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

NHÀ HỌ NGHIÊN SẼ KHÔNG BUỘC PHẢI BÁO ƠN!
Vợ chồng ông Nghiên hoàn toàn không ngờ tới bảo vệ ngoài cửa lại đột nhiên xuất hiện.
Vừa nhìn thoáng qua thôi đã thấy ngoài cửa có khoảng hai hàng, tổng cộng tám người.
Mà các bảo vệ ở gần cửa thì trực tiếp cản lại không cho bọn họ bước chân ra cửa.

Một người trong đó nhìn vào bên trong nhà kính thủy tinh rồi nói: “Xin hai vị dừng bước, đợi ông Ôn mời rượu xong rồi rời đi cũng không muộn.”

Ông Nghiên khựng bước lại, bà Liên thì trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Nhìn ra được tối nay hai người bọn họ đều ăn mặc lộng lẫy tham dự tiệc rượu của nhà họ Ôn.
Bộ trang phục đời Đường xám nhạt thêu tay đó của ông Nghiên rất chính thống, chững chạc.

Mà bộ sườn xám đen của bà Liên phối hợp với túi xách tay khảm kim cương, vô cùng sang quý.
Chỉ là vào giờ phút này, bọn họ lại bị người cản đường trước cửa, bầu không khí trở nên lúng túng, nhưng lại không thể làm ầm lên.
Sau lưng, Ôn Tịnh Hoằng đã đi tới, “Ông bà Nghiên, xin dừng bước!”
Tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Nghiên Quân liếc nhìn bà Liên bên cạnh, sắc mặt ông nghiêm túc, đáy mắt còn quẩn quanh ánh sáng lạnh lẽo.
Ngày hôm đó, lúc Liên Trinh đưa thiệp mời cho bọn họ thì ông Nghiên đã có ý định phản đối chuyện tới nhà họ Ôn.
Nhưng bà Liên một lòng nhớ thương Ôn Tri Diên, lại thêm mấy câu Liên Trinh nói nên bà ta lập tức nhận lời.
Bây giờ nhìn lại thì đúng là một quyết định sai lầm.
Bà Liên bắt được ánh mắt của Nghiên Quân, trong lòng rất không vui, cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra mà lườm Nghiên Quân, rồi xoay người lại nhìn về phía Ôn Tịnh Hoằng.
“Ông Ôn, xin chào!”
Dáng vẻ của bà Liên hào phóng, làm ra vẻ tao nhã mà tiến lên một bước.

Lúc nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì bà ta lập tức cười quở trách: “Ông Ôn, con bé nhà tôi không hiểu chuyện, làm sao có thể để ngài tới kính rượu chúng tôi chứ.”
Ôn Tịnh Hoằng không nói một lời nào!
Ông nghiêm túc nhìn bà Liên với ánh mắt tăm tối, môi mỏng mím tới trắng bệch.
Liên Bích Tú cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn vươn tay kéo lấy Nghiên Quân còn đi phía sau lưng, “Ông Nghiên!”
Nghiên Thời Thất đứng bên cạnh Ôn Tịnh Hoằng, nhìn Nghiên Quân rõ ràng đã cứng đờ sống lưng.


Cô cười thật tươi nói, “Ba mẹ, bác Ôn tới là muốn cảm ơn ba mẹ vì trước đó đã săn sóc cho cô Ôn.”
Cô vừa dứt lời, Nghiên Quân chậm rãi xoay người lại.
Lúc gương mặt mang theo sự căng thẳng của Nghiên Quân phản chiếu trong mắt Ôn Tịnh Hoằng thì bầu không khí trở nên bất an một cách kì lạ.
Nghiên Quân vội vàng tránh mắt đi, một lúc sau mới dừng lại trước đôi mắt hoa đào lạnh lẽo của Nghiên Thời Thất.

Cô và Ôn Tịnh Hoằng đứng trước mặt mình với đôi mắt gần như giống nhau như đúc khiến ông ta hoảng hốt.
“Đây… Cũng chỉ là chuyện nhỏ, con bé này đã chuyện bé xé ra to rồi.” Nghiên Quân muốn nói gì đó để đánh vỡ sự yên lặng khiến người ta sốt ruột vào giờ phút này.

Nhưng vừa mở miệng ông ta lại đi trách móc Nghiên Thời Thất.
Cô nhìn ông Nghiên cố gắng muốn tỏ ra ung dung nhưng lại vô cùng căng thẳng lừa mình dối người.
Rõ ràng cách bọn họ không xa là cảnh tượng ăn uống trò chuyện hòa thuận, nhưng giờ phút này lại giống như hoàn toàn bị gạt bỏ bên ngoài vậy.
Dưới ánh đèn sáng rực, trong căn phòng xanh mướt, kết hợp với lời trách cứ của ông Nghiên và bà Liên khiến người ta không cảm nhận được bất cứ sự ấm áp gì.
Cuối cùng thì vào giờ phút này, Ôn Tịnh Hoằng đã được dạy bảo quân tử đoan chính, dù vẻ tức giận hiện rõ trên mặt, nhưng ông vẫn giữ vững được thái độ ngay thẳng, nói với Nghiên Quân: “Nếu hai vị đã quan tâm săn sóc Tiểu Diên nhà tôi như vậy thì nhà họ Ôn cũng không phải là người quên ơn phụ nghĩa.


Xin mời hai vị đến phía sau uống ly trà nói chuyện.”
Tuy bà Liên là người cay nghiệt, không đủ khôn khéo, nhưng bà ta vẫn nhạy bén nhìn ra được thái độ của Ôn Tịnh Hoằng không bình thường.
Vietwriter.vn
Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện chuyện gì rồi?
Đều là do Nghiên Thời Thất!
Bà Liên cười ngượng ngùng rồi lùi về phía sau một bước, đứng bên cạnh Nghiên Quân, “Ông Ôn, chúng tôi với cô Ôn cũng chỉ là tình cờ gặp nhau, không xem là quan tâm săn sóc.

Ngài đừng nghe con bé nhà tôi nói mò.

Vả lại, cũng đã muộn rồi, chúng tôi định lát nữa sẽ trở về Lệ Thành luôn, cho nên ly trà này có lẽ là thôi.”
Nghiên Quân cũng hợp thời gật đầu, “Ông Ôn, con gái không hiểu chuyện, nhà họ Nghiên chúng tôi sẽ không ép buộc phải báo ơn, ngài đừng đặt nặng trong lòng quá.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui