Người Dấu Yêu


Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 471 miễn phí tại Vietwriter.vn.

Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************​

CÔ ÔN, MONG CÔ CÓ THỂ LẠI ĐẾN NHÀ HỌ NGHIÊN LÀM KHÁCH!
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất nhìn thấy phu nhân nhà họ Ôn.
Bà cao khoảng một mét bảy, mặc bộ sườn xám thắt nút lịch sự tao nhã, búi tóc vén sau ót, dáng vẻ sang trọng, giống như một vị phu nhân cao quý dưới tán ô trong màn mưa Giang Nam.
Cho dù bà đã hơn năm mươi tuổi rồi, nhưng năm tháng thật sự đối xử rất dịu dàng với bà.

Trừ vài nếp nhăn nhỏ bé như ẩn như hiện thì gương mặt của bà vẫn mịn màng trắng nõn xinh đẹp.
Ngay giây phút Nghiên Thời Thất xuất hiện thì suy nghĩ của mọi người đều khác hẳn.
Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú thì Ôn Nhĩ Hoa lại chậm rãi đứng dậy, bước lên phía trước.


Nhân lúc còn chưa mở màn, bà đứng giữa Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật, giới thiệu với mọi người trên bàn chính, “Ba, vị này là Nghiên Thời Thất, còn vị này là Tần Bách Duật, chồng của cô ấy, là người nhà họ Tần ở Lệ Thành.

Bọn trẻ mà con vừa nhắc tới chính là hai người họ.”
Tầm mắt sáng rực của Ôn Sùng Lễ như có thực chất rơi lên người Nghiên Thời Thất.

Dường như ông cũng đã nhìn ra được gì đó rồi, nên sau khi đáy mắt lóe lên tia sáng, nhưng ngại trường hợp này cho thì mới thản nhiên gật đầu, “Được được, nếu như đã tới rồi thì mau vào ngồi đi.”
Lúc này, Nghiên Thời Thất hơi khom người, đưa hộp quà đang cầm trong tay cho Ôn Sùng Lễ, “Ông cụ Ôn, chúc ngài phúc như Đông Hải, tùng hạc trường xuân.”
“Ngoan, cháu có lòng rồi!”
Ông nhận lấy hộp quà, rồi thuận tay giao lại cho quản gia Ôn đứng phía sau.
Nói xong, Ôn Nhĩ Hoa dẫn Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi xuống vị trí của bàn chính nhà họ Lãnh.
Trong toàn bộ thời gian này, Ôn Tịnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã đều nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất không hề chớp mắt.

Nhưng tiệc mừng sắp bắt đầu, nên bọn họ không thể nói quá nhiều lời không phù hợp.
Bầu không khí trên bàn chính lại đình trệ trong chốc lát.
Ánh mắt của bảy tám người vẫn luôn lơ đãng bay về phía Nghiên Thời Thất.

Trong mỗi một ánh mắt đều thiếu đi sự bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, tiệc rượu mở màn.
Bác Lệ đứng trên sân khấu nói thật nhiều chuyện thú vị về ông cụ Ôn Sùng Lễ.

Hai người bọn họ là quan hệ nhiều đời, cho nên lúc ông muốn làm người chủ trì trong tiệc mừng thì nhà họ Ôn cũng không phản đối.
Đều là người có tuổi rồi, bọn họ muốn làm cái gì thì đương nhiên bọn nhỏ sẽ không phản đối.
***
Tiệc rượu tiến hành vô cùng náo nhiệt.


Sau khi bác Lệ nói dứt lời cũng đã được Ôn Sùng Lễ mời tới bàn chính.
Đúng vào lúc ông vừa ngồi xuống thì Nghiên Thời Thất đã bưng ly tới kính rượu, “Dì Hoa, cảm ơn dì đã mời cháu tới tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ Ôn.

Hôm nay được nhìn thấy các vị trưởng bối nhà họ Ôn, cháu rất vinh hạnh.

Xin kính mọi người một ly.”
Nụ cười của Ôn Nhĩ Hoa vẫn không nhạt bớt.

Bà nhìn rượu vang trong ly cô, không khỏi vỗ lên mu bàn tay cô, “Nhận tấm lòng được rồi, cháu không nên uống nhiều quá.”
Nghiên Thời Thất gật đầu đồng ý.

Sau khi nhấp một ngụm thì cô lại chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt không hề chớp mà đối diện với Ôn Tri Diên, “Cô Ôn, lúc trước ở nhà họ Nghiên Lệ Thành đã tiếp đón không chu đáo.

Tối nay tôi kính cô một ly, mong là lần sau nếu có cơ hội thì cô có thể lại đến nhà họ Nghiên làm khách nữa.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trong nháy mắt, bàn tay cầm ly rượu của Ôn Tri Diên siết chặt lại.
Mà vào giờ phút này, ánh mắt của Đoan Mộc Lam Nhã hơi nghiêm lại.


Bà nhìn gương mặt điềm tĩnh cười nhạt của Ôn Tri Diên, “Diên Diên, con đã từng gặp cô Nghiên rồi sao?”
Ôn Tri Diên còn chưa kịp trả lời thì Nghiên Thời Thất đã cười giải thích, “Bác Ôn, mấy tháng trước cháu đã gặp cô Ôn rồi ạ.”
Vừa nói dứt lời, cô đã nhìn thấy sự căng thẳng lóe lên trong mắt Ôn Tri Diên.

Nghiên Thời Thất làm như không nhìn thấy mà tiếp tục cười tủm tỉm bổ sung: “Sau đó, có một lần cô Ôn tới Lệ Thành không cẩn thận lạc đường, vừa lúc gặp được mẹ cháu cho nên đã dẫn về nhà họ Nghiên.

À phải rồi, tối nay ba mẹ cháu cũng có tới.

Lần trước cô Ôn mới vừa gặp mẹ cháu mà như đã quen từ lâu, mẹ cháu còn thường nhắc mãi là muốn được ôn chuyện với cô Ôn nữa đấy.”
Sau những lời này, Ôn Tịnh Hoằng khẽ nhíu mày lại nhìn về phía Ôn Tri Diên, trong giọng có vẻ như không vui, “Con bé này, cứ thích chạy lung tung, đi lạc mà còn gây thêm phiền phức cho người ta nữa.

Cô Nghiên, nếu như ba mẹ cô có tới thì có thể dẫn tôi qua đó kính ly rượu bày tỏ lòng biết ơn hay không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui