Người Dấu Yêu


Bên ngoài sân bóng, Nghiên Thời Thất đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, hướng đôi mắt sáng ngời về phía bóng dáng tràn ngập hơi thở tuổi trẻ trong sân bóng rổ.

Cô vừa bùi ngùi vừa hâm mộ, ôi thời thanh xuân một đi không trở lại!
“Cô là… Cô Nghiên Thời Thất?”
Đúng lúc trong lòng Nghiên Thời Thất đang đắm chìm trong xúc động thì cạnh lưới chắn trên sân có người cất tiếng hỏi.
Nghiên Thời Thất nhìn theo âm thanh, lúc trông thấy đối phương thì thoáng hoảng hốt.
“Ngài là…”
Người đàn ông trước mắt đeo một chiếc kính gọng đen, từng tia sáng được thấu kính chiết xạ lọt vào trong tầm mắt.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng phau cùng với quần dài màu đen.

Dáng vẻ trông khá giống sinh viên, trên tay còn cầm một chiếc túi hồ sơ dán niêm phong.


Trông anh ta cũng khá cao, chắc là khoảng trên một mét tám.
“Chào cô, tôi là thầy hướng dẫn trong lớp của Nghiên Thời Dương, Tống Kỳ Ngự.”
Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, hơi gật đầu, nghiêm mặt đáp lời.

“Ấy, xin chào thầy Tống! Tôi là chị của Nghiên Thời Dương, Nghiên Thời Thất.”
Tống Kỳ Ngự cười hiền, lông mày nho nhã, “Tôi biết, tất cả các lớp học, thậm chí cả khoa máy tính, không ai không biết chị gái của Nghiên Thời Dương là người mẫu!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Gương mặt xinh đẹp, dịu dàng của cô hiện lên vẻ xấu hổ.

Trước mặt thầy giáo được người khác kính trọng thì nghề nghiệp của cô đúng là không được nhã nhặn cho lắm.
“Thầy Tống đừng nói vậy, Nghiên Thời Dương còn nhỏ, khó tránh khỏi có chút hư vinh!”
Tống Kỳ Ngự cười nhẹ, hơi đẩy gọng kính lên, tao nhã hệt như một vị quân tử khiêm nhường.

Ánh mắt quét qua túi hồ sơ cầm trên tay, anh ta trầm giọng hỏi: “Hôm nay cô đến đây là vì chuyện của Nghiên Thời Dương à?”
Tâm trí Nghiên Thời Thất trở nên nặng nề, cô giật mình nhớ đến thái độ vòng vo khó hiểu của Nghiên Thời Dương lúc trước, bèn ướm hỏi: “Thằng bé có chuyện gì à?”
Tống Kỳ Ngự giơ túi hồ sơ trên tay lên, bên cột họ tên viết ba chữ Nghiên Thời Dương rõ mồn một.

Anh ta khẽ thở dài, “Xem ra trò ấy vẫn chưa nói với người nhà.

Không biết cô Nghiên có thể quyết định chuyện của trò ấy hay không? Nếu không thể, vậy thì tôi đề nghị phụ huynh đến trường một chuyến.”
Lúc này, Nghiên Thời Dương đang chơi bóng bỗng trông thấy cảnh hai người kia đang trò chuyện cùng nhau, tay muốn ném rổ buông lỏng nên bị đối phương cướp mất bóng.

Đồng đội thở hổn hển phía sau gào lên.

“Mẹ kiếp, đội trưởng, cậu làm sao thế? Cơ hội tốt như vậy mà không nhảy lên đập bóng, cậu là gián điệp của đối phương phải không?”
“Tôi có việc, không chơi nữa, các cậu tiếp tục đi!” Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nghiên Thời Dương vội vã muốn thoát thân nhưng đồng đội đã nhào về phía trước để cản lại không cho cậu ta cơ hội bỏ đi.
Giữa lúc tranh cãi, cậu nhìn thấy bóng dáng Nghiên Thời Thất và Tống Kỳ Ngự cùng nhau bước về phía tòa nhà dạy học.
Má, thế là toi rồi!
Mười phút sau, Nghiên Thời Thất mặt mũi lạnh lùng ngồi trong phòng hướng dẫn.

Sau khi biết được sự thật, cô cảm thấy có lẽ Nghiên Thời Dương đã mất trí rồi.
Chẳng trách thằng bé lại có dáng vẻ khó xử ấy.

Cô đoán, nếu như không gặp được Tống Kỳ Ngự thì chắc Nghiên Thời Dương cũng không định nói cho cô biết.
Rõ ràng đã chơi ra “mạng người” rồi.
Đặt sách vở và giáo án lên bàn, mở túi hồ sơ của Nghiên Thời Dương ra, Tống Kỳ Ngự cầm lấy tờ đơn ghi chép bên trong, giọng điệu đều đều: “Cô Nghiên, chuyện chính là như vậy.


Hiện tại, việc này có ảnh hưởng rất lớn tới trường học.

Tuy rằng ở đại học được tự do yêu đương nhưng phụ huynh của nhà gái đến trường làm loạn, khăng khăng nói rằng là Nghiên Thời Dương thừa dịp cô bé kia say rượu rồi cưỡng hiếp.

Bây giờ, chuyện này đã làm tổn hại đến danh dự của trường chúng tôi.

Nếu như không được xử lý tốt thì Nghiên Thời Dương bị ghi tội chỉ là việc nhỏ, nhưng lãnh đạo trong trường sẽ không dễ dàng bỏ qua, rất có thể sẽ cân nhắc đến việc đuổi học trò ấy.”
“Báo cáo!” Đúng lúc này, Nghiên Thời Dương chảy mồ hôi đầm đìa do bị đồng đội ép phải thi đấu xong xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
Ánh mắt lưỡng lự của cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Nghiên Thời Thất thì trong lòng giật thót, toàn thân căng thẳng đi đến trước mặt cô: “Chị… Chị biết hết rồi hả? Chị nghe em giải thích đã…”
Nghe vậy, Tống Kỳ Ngự đang cầm tách trà bỗng đứng dậy, khẽ gật đầu, lơ đãng để lộ khí phách và thái độ cao quý, “Hai người trò chuyện trước nhé, tôi ra ngoài lấy nước!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui