Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 446 miễn phí tại Vietwriter.vn.
Hãy tham gia Group của đọc truyện Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
BÁC SĨ NÓI, SỐ CỦA NÓ CÒN MAY!
Một đêm này, đúng là Ôn Tranh đã trải qua rất bình lặng, nhưng ít nhất cô ăn rất ngon.
Không phải lại là lấp đầy bụng qua loa cho xong việc, mà mùi cơm cũng xua tan đi mùi ẩm mốc trong phòng.
Ôn Tranh cúi đầu chậm rãi ăn cơm, còn Lôi Duệ Tu mím môi mỉm cười nhìn cô.
Trong bầu không khí kì quái này, mặt Ôn Tranh cũng ngày càng nóng lên…
***
Ngày hôm sau, khu nội trú khoa tim, bệnh viện Lệ Thành.
Vừa hơn tám giờ sáng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đã đến bệnh viện Lệ Thành.
Nửa giờ sau, hai người đi thang máy VIP lên thẳng tới khu phòng bệnh cao cấp.
Trên đường đi, cô cũng đã hiểu được nguyên nhân thật sự Kiều Mục bị thương.
Một nhát dao này anh ta đỡ cho Ôn Nhĩ Hoa.
Nghe nói lúc ấy có người cầm dao cướp bóc.
Chuyện xảy ra rất đột ngột, cũng rất trùng hợp, nhắm vào Ôn Nhĩ Hoa.
Mà hôm đó, bà vừa tới cửa Kiều thị, bên người chỉ mang theo một tài xế kiêm vệ sĩ, trong mấy phút vệ sĩ đi đỗ xe, bà còn chưa vào sảnh lớn văn phòng thì đã bị người theo dõi.
Sau khi bị hoảng sợ, Ôn Nhĩ Hoa đã ném túi da trong tay vào đối phương, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì.
Chỉ trong chớp mắt, tên côn đồ đó đã đâm mạnh dao găm về phía ngực bà.
Động tác rõ ràng là muốn lấy mạng người.
Đúng vào lúc này, Kiều Mục lại đi ra khỏi tòa nhà cao tầng, nhìn thấy cảnh tượng này đã lập tức xông tới kéo Ôn Nhĩ Hoa ra, thế là con dao đó chuyển hướng đâm sâu vào ngực anh ta.
Chuyện này xảy ra ngay dưới lầu trụ sở chính của Kiều thị.
Phóng viên vừa nghe tin đã chạy tới, quản lý ở sảnh cũng báo cảnh sát.
Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân mà tin tức đã bị tạm thời đè xuống, cũng không lên báo.
Mà tên côn đồ cầm hung khí đả thương người kia bây giờ vẫn còn đang bị nhốt trong trại tạm giam.
Căn cứ vào lời giải thích của anh Tư thì chuyện này là có người bày mưu đặt kế sau lưng, do nội bộ nhà họ Kiều gây ra.
***
Ngoài cửa sổ phòng ICU, Nghiên Thời Thất nhìn Kiều Mục đang nằm trên giường bệnh.
Đã quen với dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của cậu Hai nhà họ Kiều rồi, nhưng lúc này nhìn thấy anh ta sắc mặt tái nhợt nằm bên trong, trên miệng mũi còn đeo mặt nạ dưỡng khí, thì trong lòng cô rất khó chịu.
“Tiểu Thất à?” Bên cạnh có giọng nói khàn khàn lại tràn ngập mệt mỏi truyền tới.
Lúc Nghiên Thời Thất xoay đầu lại thì đối phương lại nói tiếp: “Cháu tới rồi sao!”
Trong tầm mắt là bóng dáng mệt mỏi thể hiện nồng đậm giữa hai hàng chân mày của Ôn Nhĩ Hoa.
Phong thái của bà vẫn tao nhã như vậy, bộ sườn xám dài màu trắng thiếu đi sự lộng lẫy xinh đẹp thường ngày, đôi mắt cũng nhuộm tơ đỏ, trông rất mệt mỏi không có tinh thần.
Kiều Mục bị thương vì bà, có lẽ dì Hoa mới là khổ sở nhất.
Cô đã từng nghe nói, quan hệ giữa Kiều Mục và gia đình anh Cả nhà họ Kiều rất thân thiết.
Nghiên Thời Thất xoay người đi đến gần Ôn Nhĩ Hoa, thấy bà chìa tay ra thì cũng cầm lấy mà không chút chần chừ, rồi nói: “Dì Hoa, cháu cũng vừa mới tới.
Cháu muốn đến thăm anh hai Kiều một lát ạ.”
Ôn Nhĩ Hoa thở dài một hơi, vỗ lên lưng cô, vẻ mặt vui vẻ, “Cháu có lòng rồi.”
Bà than thở xong bèn đi tới trước cửa sổ phòng ICU, nhìn Kiều Mục nhắm nghiền hai mắt, tựa như là đang lẩm bẩm tự nói với mình: “Bác sĩ nói, số nó còn may, mặc dù con dao đó rất sắc bén nhưng do bị chệch hướng cho nên chỉ đâm tới lớp da thịt bên ngoài tim.
Nhưng tuần hoàn mạch vành vẫn bị tổn thương, rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không thì bác sĩ cũng không chắc.”
Nghiên Thời Thất đứng bên cạnh nghe Ôn Nhĩ Hoa lẩm bẩm.
Cô nhìn người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi này, chỉ mới mấy ngày thôi mà dường như dấu vết năm tháng trên gương mặt được chăm sóc rất tốt của bà nay càng sâu hơn, tiều tụy rất nhiều.
“Dì Hoa…” Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất nhẹ giọng gọi một câu, sau một giây chần chờ thì ôm lấy bả vai bà, lặng lẽ vuốt ve như để ủng hộ và bầu bạn với bà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...