Hàn Vân Đình nâng ly, gật đầu, đôi lông mày hờ hững nhíu lại: “Chính là tôi đây!”
Nghiên Thời Thất giật mình kinh ngạc, gương mặt dần dần hiện lên sự hưng phấn và hâm mộ.
Trong giới thời trang, không ai là không biết thương hiệu VAN.
Lễ phục của bọn họ kết hợp hài hòa giữa phong cách cổ xưa và xu hướng hiện đại, kiểu dáng đoan trang, mới mẻ.
Nguyên nhân nổi tiếng chính là vì bộ lễ phục được Bộ trưởng phu nhân mặc đi nước ngoài.
Bộ lễ phục không chỉ đại diện cho nét đặc sắc thời xưa của đất nước mà còn làm cho người nước ngoài tán thưởng không ngớt, quả đúng là nổi đình đám chỉ trong tích tắc.
Nghe nói lễ phục hằng năm của VAN chỉ được sản xuất duy nhất một bộ được cắt may riêng, ngàn vàng cũng khó cầu.
Vật liệu được sử dụng đều là đồ quý hiếm, làm cho ai nấy đều điên cuồng muốn được sở hữu.
Đánh giá của truyền thông với người sáng lập kiêm nhà thiết kế Hàn Vân Đình của VAN là: Một nhà thiết kế thiên tài lập dị.
Mặc Lương Vũ và Kiều Mục đứng cạnh đưa mắt nhìn nhau.
Họ trông thấy nét mặt hâm mộ rõ ràng của Nghiên Thời Thất, đang muốn nói chuyện thì Tần Bách Duật đứng trên sâu khấu đã bắt đầu phát biểu.
Giọng nói trầm khàn của anh vang vọng đến từng góc nhỏ trong hội trường.
Đám người Nghiên Thời Thất cùng ngoảnh lại, chăm chú nhìn dáng vẻ tuấn tú, khí phách của người đàn ông đứng bên trên.
“Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã đến dự tiệc kỷ niệm của Tần thị.
Cảm ơn những nỗ lực vất vả của tất cả nhân viên Tần thị trong suốt một năm qua…”
Giây phút này, dưới ánh sáng chói lòa, anh giống như một viên ngọc, như vua chúa trên hàng vạn dân chúng, tuấn tú rạng rỡ.
Vô số ánh mắt hâm mộ, khâm phục, si mê, kích động đều đổ dồn lên người anh.
Đôi mắt đen như mực của anh lấp lánh ánh sao, gò má cương nghị sắc nét.
Bằng giọng nói mạnh mẽ của mình, anh dành trọn vinh quang cho nhân viên Tần thị.
Không có những lời bóng bẩy đầy công thức, chỉ với một đoạn diễn thuyết đơn giản đã khiến sức hấp dẫn của mình tỏa ra trọn vẹn.
Đối với Nghiên Thời Thất, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc nội bộ của công ty, nhưng cũng bị khí chất nghiêm nghị này của Tần Bách Duật kích thích đến mức tim đập loạn nhịp.
Dường như cô đã hiểu, vì sao Tần Bách Duật hiếm khi xuất hiện nhưng vẫn nhận được vô vàn lời khen ngợi ở Lệ Thành.
Người đàn ông này từ trong ra ngoài đều lan tỏa khí phách, quả là có sức hấp dẫn chết người.
“Chị dâu Út nhìn đến ngẩn ngơ rồi à?” Mặc Lương Vũ uống một ngụm Champagne, trêu chọc Nghiên Thời Thất, “Anh Duật của chúng em không chỉ có mỗi chút bản lĩnh đó đâu nhé!”
Đúng là cục nợ mà!
Nghiên Thời Thất thoáng ngượng ngùng vì tâm sự bị đoán trúng.
Cô nhíu mày, cười như có như không, “Vậy còn cậu thì sao? Có muốn đi lên nói đôi lời không?”
Mặc Lương Vũ run rẩy vài giây, nụ cười xấu xa hiện trên gương mặt hớn hở, “Chị dâu muốn xem em trổ tài à? Thôi bỏ đi, nếu anh Duật mà biết, anh ấy còn không hành hạ em hay sao!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Mồm miệng ngọt xớt làm người ta thấy phiền!
“Đang nói chuyện gì thế?”
Đúng lúc này, Tần Bách Duật đi từ trên sân khấu xuống, ung dung rảo bước.
Khi đến gần anh đã nghe thấy câu nói đùa kia của Mặc Lương Vũ.
Ánh mắt lạnh lùng của anh lóe lên tia sáng nguy hiểm, nhìn cậu ta như đang cảnh cáo.
Đối phương lập tức rụt cổ lại, cười ngượng rồi trốn sau lưng Kiều Mục.
Ham muốn được sống nổ tung!
Nghiên Thời Thất nghe tiếng ngoảnh lại, vừa trông thấy gương mặt tuấn tú kia của Tần Bách Duật thì vòng eo đã bị siết chặt, ngã vào lồng ngực anh.
Quả thật là tư thái cao ngạo dùng để tuyên bố chủ quyền!
Không ít nhân viên đang lén lút dõi mắt nhìn về phía Tần Bách Duật, họ chứng kiến cảnh tượng này thì đều khiếp sợ, mắt mở to, miệng há hốc!
Tổng Giám đốc và Nghiên Thời Thất… Đúng là có quan hệ mờ ám!
***
Thị trưởng với tư cách là khách quý đang phát biểu trên sân khấu.
Cũng là người giàu có nộp thuế ở Lệ Thành nên ông ta rất coi trọng việc xuất hiện ở Tần thị lần này.
Phía bên kia, Nghiên Thời Thất bị Tần Bách Duật ôm lấy, mùi hương thoang thoảng mát lạnh trên người anh tràn ngập trong mũi cô, thiếu đi vị thuốc lá nhưng vẫn khiến lòng người đắm say.
“Anh Hai!”
Đột nhiên có tiếng gọi không đúng lúc vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa bọn họ.
Lúc Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng “anh Hai” thì vô thức dời tầm mắt.
Khi nhìn thấy Kiều Phỉ Bạch mặc một chiếc váy được đặt may riêng ôm sát đường cong cơ thể thì cô chỉ biết im lặng.
Kiều Phỉ Bạch chính là em gái của Kiều Mục?!
Theo tiếng gọi, Kiều Mục nhìn sang người đang đến, giọng điệu thờ ơ, “Ừ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...