Người Dấu Yêu


CON BÉ NÀY TRÔNG THẬT QUEN!
Tần Bách Noãn cũng đứng dậy đến cạnh ông Lệ, thân thiết cười: “Bác Lệ, hôm nay bọn cháu cũng bất ngờ quyết định đến đây thôi, bác đừng mắng em Nhiễm, cháu bảo em ấy giữ chỗ cho bọn cháu đấy.”
“Không mắng không mắng, mấy đứa đến là bác vui rồi!”
Hai vợ chồng và ông Lệ nói mấy câu, sau đó Tần Bách Noãn mới kéo Nghiên Thời Thất vẫn đứng ngoan ngoãn một bên lên, giới thiệu, “Bác Lệ, đây là em dâu cháu, Nghiên Thời Thất.”
“Cháu chào bác Lệ.” Nghiên Thời Thất bị kéo lên trước, bình tĩnh khom người chào, lễ phép nhìn ông.
“Nghiên Thời Thất…” Ông Lệ lẩm bẩm lặp lại tên cô, đôi mắt tinh anh nhìn cô chăm chú, “Họ Nghiên này rất hiếm.”
Nói xong, ông lại lặng lẽ quan sát cô.

Ông nhìn cô khá lâu khiến vợ chồng Lãnh Dịch Trì và Tần Bách Noãn cũng khó hiểu nhìn ông.
“Bác Lệ…”
Tần Bách Noãn vừa định lên tiếng thì ông Lệ lại đẩy kính mắt, ngạc nhiên nói, “Con bé này trông thật quen, khuôn mặt hao hao lão già họ Ôn kia.”
Lãnh Dịch Trì, Tần Bách Noãn: “…”
Lão già họ Ôn mà ông Lệ vừa nhắc tới chính là bạn cùng trường lúc trẻ, chơi rất thân nhưng lại giống hai ông già oan gia.
Rõ ràng là tình anh em sâu như biển, nhưng mỗi lần hai ông gặp nhau đều không tránh khỏi mặt đỏ tai hồng vì tranh tài đánh cờ.

“Đã lâu bác Lệ chưa gặp bác Ôn đúng không, nhìn em dâu nhà cháu còn có thể thấy giống bác ấy được.”
Ánh mắt dò xét của ông bị Tần Bách Noãn cắt đứt, ông cười sảng khoái, “Còn không phải à, từ lúc lão già kia không vẽ nữa, cả ngày chỉ ở nhà chơi cây nghịch hoa.

Cũng không biết lúc đầu là ai cứ phải ăn đồ ăn cung đình ở đây mới tìm được linh cảm để vẽ tranh.”
Đúng vậy, ông Ôn chính là bậc thầy quốc họa nổi danh toàn quốc, thầy Ôn Sùng Lễ, nhưng khi đến miệng ông Lệ lại biến thành ông già họ Ôn với lão già kia.
Ông Lệ đến chào hỏi xong liền chắp tay sau lưng đi vào phòng ăn.
Bọn họ còn có thể loáng thoáng nghe được ông nói mấy câu với con gái mình, bảo cô ấy nhanh gọi điện thoại bảo ông già họ Ôn đến quán trả tiền cơm đi.
Đây rõ ràng là muốn gặp mặt chơi cờ lại còn không muốn nói thẳng ra.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Người lớn tuổi rồi, mặc dù trải qua năm tháng mài giũa nhưng tình cảm lại càng sâu nặng hơn.

Tình bạn như vậy càng chân thành, quý giá.
Một lần nữa ngồi lại bàn ăn, Nghiên Thời Thất vừa cầm đũa lên thì Tần Bách Noãn đã cười trêu: “Nhà họ Lệ, họ Ôn, và họ Lãnh đều là quan hệ lâu đời.


Lần đầu tiên gặp chị, bác Lệ còn bảo chị giống con gái của bác ấy đấy.”
Lãnh Dịch Trì liếc nhìn cô, đáy mắt hơi âm u.
Em đang nói móc anh đấy à?
Trước đây anh và Lệ Huệ Nhiễm từng có hôn ước…
Sau khi ăn xong, Nghiên Thời Thất cảm thấy hơi no.

Không phải cô không giữ hình tượng mà là đồ ăn cung đình của nhà họ Lệ thật sự danh bất hư truyền.
Trước khi đi, ông Lệ đưa một phần đồ ngọt gồm ba món.

Sau khi tiễn họ ra tận cửa, ông đứng trong màn đêm gật gù, “Thật sự có nét giống lão già họ Ôn kia, nhất là… đôi lông mày!”
“Ba.” Lúc xe của đám người Nghiên Thời Thất đã đi xa, có người đứng sau cửa phòng hỏi một câu, “Bọn họ về rồi ạ?”
Ông Lệ đẩy kính, quay người nhìn bóng dáng hiện ra dưới mái hiên, thở dài, “Con nhìn con xem, người ta đi rồi mới dám ra?”
“Không phải!” Lệ Huệ Nhiễm phủ nhận, “Không phải con vừa làm xong việc đó sao!”
Cô đã qua ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn.

Là người kế thừa công thức nấu ăn nhà họ Lệ, cô vẫn luôn miệng nhắc tới chuyện làm rạng rỡ gia tộc.
Mà lời này cũng chỉ có thể lừa chính bản thân cô mà thôi.
Ông Lệ lại thở dài, “Con ấy, đừng nhung nhớ nữa! Đã bao nhiêu năm rồi, con cũng thấy đấy, Dịch Trì và Bách Noãn…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận