NÓI RA SỰ LƯU LUYẾN CỦA ANH!
Đêm nay, lúc mấy người Kiều Mục rời đi thì vẫn chưa tới mười giờ, nhưng Nghiên Thời Thất đã buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt ra được.
Cô bận bịu mấy ngày liên tục để chuẩn bị một buổi sinh nhật vừa ngạc nhiên lại vui vẻ như vậy cho Tần Bách Duật.
Đến sau khi buông xuống bận rộn thì thứ cuốn tới chính là mệt mỏi và nặng trĩu cả người.
Cô gập hai chân vùi trên ghế xô pha, sau lưng thì tựa vào lòng anh, theo bả vai kéo lấy khuỷu tay của anh, chồng tay hai người lên nhau, híp mắt quan sát cặp nhẫn chiếu sáng đó.
“Mệt sao?” Anh cúi người xuống nhìn gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi lười biếng của cô mà nhẹ giọng hỏi.
Cô gật đầu, giọng nói rất mềm mại, “Vâng, hơi buồn ngủ.”
Anh im lặng, không khí trong phòng khách lại càng yên tĩnh hài hòa.
Mí mắt của Nghiên Thời Thất càng ngày càng trĩu nặng.
Trong lúc mơ màng cô còn cảm nhận được ánh đèn trong phòng khách được điều chỉnh tối xuống.
Cô giống như mê sảng nói gì đó, vặn tới vặn lui trên ghế xô pha muốn tìm một tư thế an toàn và thoải mái hơn.
Lúc này, Tần Bách Duật vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng đứng dậy, bế ngang Nghiên Thời Thất lên trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cô nghe có người dịu dàng nói ở bên tai: “Ngoan, ngủ đi.”
***
Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi.
Tại trạm tàu cao tốc Lệ Thành.
Trong xe Lincoln, Nghiên Thời Thất ngồi ở hàng ghế sau nhìn Tần Bách Duật, bám lấy tay anh, bĩu môi, gương mặt tràn đầy lưu luyến, “Sau khi em đi, anh phải nhớ em đấy, đợi khi nào rảnh rỗi em sẽ dành thời gian trở về.”
Cô lôi kéo anh nói liên tục không ngừng nghỉ.
Vừa mới nghĩ tới phải chia xa một tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa thì cảm giác trong lòng cô đã không rõ là gì nữa rồi.
Đôi mắt như có nắng ban mai chiếu vào của anh chứa đầy sắc ấm và ánh sáng nhu hòa.
Nghiên Thời Thất lại nhìn anh thêm chút nữa.
Sau khi yên lặng thở dài thì cô mới giơ tay lên định mở cửa xe ra.
Nhưng tay còn chưa chạm tới tay cầm thì Tần Bách Duật ở phía sau đã kéo lấy khuỷu tay cô, thuận thế vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng trong tiếng hô hoảng sợ của cô.
Anh không nói một lời nhưng đã thành công không để cô đi.
Cách thức của anh như vậy đủ để nói ra sự lưu luyến của mình.
Trước đây cô đã từng nghe rất nhiều người nói, nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ như keo như sơn thế nào, thân mật không khoảng cách thế nào, mà cô lại luôn nghi ngờ với câu nói này.
Vietwriter.vn
Dù là trước đây ở bên cạnh Bùi Đường cô cũng chưa bao giờ có nhu cầu tình cảm như vậy.
Cho đến khi gặp Tần Bách Duật.
Sự bùng nổ của loại tình cảm này không phải mãnh liệt bình thường đâu.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay dày rộng ấm áp vuốt lên sống lưng cô một cách dịu dàng.
Nhiệt độ thuộc về anh dường như có thể làm dịu đi sự lo âu khi sắp phải cách xa nhau của cô.
Đã qua bảy giờ bốn mươi lăm, chuyến tàu của cô là tám giờ.
Anh buông cô ra, âm sắc trầm thấp thuần tịnh như rượu cất chảy ra khỏi bờ môi, “Đi đi, đừng để muộn chuyến tàu.”
***
Nghiên Thời Thất bước vào trạm tàu cao tốc, khoảnh khắc khi cô ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng thì trong tầm mắt là hình ảnh người đàn ông phóng khoáng đứng ở ven đường nơi xa, dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô xa dần.
Trong biển người mênh mông, người đi đường tốp năm tốp ba qua lại trước mắt.
Lúc cầu thang cuốn lên đến trên cùng, cô mới cong môi vẫy tay về phía anh, thản nhiên cười một tiếng rồi xoay người mở ra chuyến hành trình đến Đế Kinh lần này.
Trong trạm tàu, Lăng Tử Hoan đã xách theo va li nhỏ nhón chân tại chỗ chờ Nghiên Thời Thất.
Khi nhìn thấy bóng cô đứng ở trên đầu cầu thang cuốn thì cô nàng lập tức toét miệng cười rất vui vẻ.
Phải đi xa, vui chết đi được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...