TÌNH CẢM NỒNG NÀN ĐẾN MỨC ĐÁNH CƯỢC CẢ QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI!
“Anh sao vậy?” Nghiên Thời Thất nhận ra được cảm xúc của anh không bình thường, nền kề sát vào anh, nghiêng đầu muốn tra rõ sắc mặt của anh, “Anh Tư?”
Anh thu mí mắt lại, rủ tầm mắt xuống để cô không nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt mình.
Suy nghĩ một lúc, cô níu lấy áo sơ mi của anh, ranh mãnh trêu chọc, “Có phải anh nghe thấy em mới mười tuổi đã bị đưa đến vùng núi tham gia trại hè, còn phải xuống ruộng cấy mạ cho nên đau lòng không?”
Sau khi đè nén cảm xúc phập phồng xuống, Tần Bách Duật ngước mắt lên đối diện với đôi mắt xán lạn tựa ngôi sao của cô, dịu giọng đáp lại, “Ừm, đau lòng.”
Nghiên Thời Thất cười khẽ thành tiếng, khoác lấy cánh tay của anh, mỉm cười nói, “Trêu anh thôi mà! Thật ra thì em cũng chưa kịp xuống ruộng tự thể nghiệm thì đã ngã bệnh rồi, sau đó bị giáo viên tạm thời đưa vào bệnh viện luôn!”
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lộ ra vẻ dịu dàng như nước.
Đúng vậy, hồi đó bị dọa thành như vậy thì làm sao không bị bệnh cho được!
Cô không nhớ cũng tốt, để đoạn ký ức này chảy xuôi trong dòng thời gian cũng được, chỉ cần là cô thì tốt rồi.
***
Mấy phút sau, Nghiên Thời Thất kéo anh đi tới trước cửa phòng ngủ.
Lúc cô định mở cửa ra thì động tác tay không kìm được mà khựng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, tao nhã bên cạnh, dè dặt nghĩ ngợi: “Trước đó, anh đã đi vào chưa?”
Thật ra thì cô bấm đốt ngón tay tính toán thử, có lẽ anh chưa từng đi vào phòng ngủ.
Lúc trước vì lo lắng mì trường thọ để lâu quá sẽ bị đứt, cho nên cô mới nhờ mấy người anh hai Kiều gọi anh xuống lầu.
Có lẽ là anh không có đủ thời gian để đi vào.
Anh chậm rãi lắc đầu, môi mỏng hơi cong lên, tràn đầy dung túng và yêu chiều.
“Vậy… Em đi vệ sinh, anh vào trước đi.”
Nghiên Thời Thất thu lại động tác định mở cửa, nói một câu này xong lập tức xoay người đi về phía phòng tắm độc lập bên kia.
Bóng lưng của cô rất gấp gáp, nhịp bước chân mất trật tự để lộ ra sự hốt hoảng.
Tần Bách Duật không ngăn cản mà chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười càng sâu hơn.
Anh rất mong đợi, cô sẽ chuẩn bị cái gì trong phòng.
Cùng với cửa phòng ngủ mở ra, Nghiên Thời Thất đang bám víu vào một bên khe cửa hành lang để nhìn lén, thấy anh đã bước vào trong phòng thì cô mới rón rén đi theo.
Trong phòng ngủ, đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhạt, chưa từng thay đổi.
Duy chỉ có trên giường gọn gàng ngăn nắp lại có một hình trái tim được ghép lại từ cánh hoa.
Chính giữa trái tim, có đặt một cái hộp thắt dây ruy băng.
Nhìn kích thước của nó, Tần Bách Duật đã đoán được ngay đó là cái gì.
Anh bước tới, dừng lại, cầm cái hộp lên, tháo dây ruy băng ra.
Khoảnh khắc nắp hộp được mở ra thì đôi mắt phẳng lặng của anh ánh lên tia sáng lấp lánh.
Một cặp nhẫn, là món quà quan trọng nhất mà cô tặng anh.
Chiếc nhẫn bạch kim trơn kinh điển của nhà C, không hề phô trương, trên mặt của hai chiếc nhẫn đều được khảm một viên kim cương.
“Khụ…” Lúc này, Nghiên Thời Thất nấp ở cửa hơi ngượng ngùng cất bước vào.
Cô ho nhẹ một tiếng, giống như là đang che giấu sự căng thẳng của bản thân vậy.
Nhìn cái hộp được anh đặt trong lòng bàn tay, cô thì thầm nói: “Em thấy cặp nhẫn này đẹp quá cho nên mua luôn.”
“Đúng là rất đẹp.” Anh biết lắng nghe, nói.
Nghe thấy câu này, vẻ thẹn thùng lúng túng của Nghiên Thời Thất đã bị quét sạch.
Cô bước tới, lấy chiếc nhẫn kiểu nam từ trong hộp nhung ra, kéo tay anh, lời nói mang theo sự ngượng ngùng: “Vậy em đeo nó vào cho anh.
Bên trong chiếc nhẫn của anh có khắc tên em.
Bên trong chiếc nhẫn của em… có khắc tên anh.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của người đàn ông.
Chỉ một khắc như vậy mà trong lòng cô đã vô cùng thỏa mãn.
Chiếc nhẫn này là lời thề mà cô muốn nói cho anh nghe.
Toàn bộ quá trình bắt đầu từ lúc đám hỏi đến đăng ký kết hôn không công khai, anh đều nghe theo yêu cầu của cô.
Cho tới bây giờ, dù không công khai với quần chúng nhưng cô vẫn muốn trao cho nhau một thân phận rõ ràng.
Có lẽ phần lớn cặp đôi yêu nhau thì đàn ông vẫn là người chọn mua nhẫn.
Nhưng tình cảm đã nồng nàn đến mức đánh cược cả quãng đời còn lại rồi thì cần gì phải để ý đến những thứ này.
So với những chi tiết này thì sự thương yêu và bao dung mà anh dành cho cô thật sự quan trọng hơn.
Cô muốn để anh biết, cuộc hôn nhân này không phải là một vụ giao dịch, mà là cô cam tâm tình nguyện, chết một trăm lần cũng không hối hận.
Sau khi đeo nhẫn vào cho anh, Nghiên Thời Thất lập tức duỗi năm ngón tay mảnh khảnh của mình, nghiêng mặt nhìn anh, lắc lư đầu ngón tay, “Mau đeo vào cho em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...