Trở lại Vịnh Lâm Hồ vào đêm tối, Nghiên Thời Thất xuống xe, sau khi bước qua lối vào liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô thấy hơi mệt, kéo tấm áo choàng của anh từ trên vai xuống, chưa quay người đi thì đã bị anh kéo eo thon, rơi vào trong lồng ngực mát lạnh.
Vòng tay anh se lạnh, nên khi bả vai chạm vào âu phục của anh, cô không kìm nổi mà run lên vì lạnh.
Cô đưa tay muốn đánh anh nhưng không ngờ anh đã bắt lấy cổ tay, kéo lưng cô rồi giam cầm cô trong lòng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh khẽ trầm giọng thì thầm bên tai cô: “Sau này em bớt mặc váy cúp ngực đi nhé.”
Có phải cô không hề hay biết, bộ lễ phục trên người cô duyên dáng đến mức nào.
Nhất là vòng eo nhỏ, cơ thể cân đối, khí chất dịu dàng của cô.
Đêm nay, có quá nhiều gã đàn ông để mắt đến cô.
Cảm giác bị người khác ngấp nghé người thuộc về mình quả thật không hề dễ chịu.
Nghiên Thời Thất nhếch khóe môi, buông tay đang vòng quanh cổ anh xuống.
Cô ước lượng vòng eo một lát rồi mới thích thú nhìn anh, “Không đẹp hả anh?”
Cô cảm thấy rất đẹp mà, eo được bó chặt, đường cong lả lướt, làm nổi bật ưu thế chiều cao của cô một cách hoàn hảo.
Ánh mắt của anh trở nên âm u, khóa chặt động tác của cô.
Đẹp chứ!
Lễ phục này đẹp muốn chết!
Sau đó, cô nghe thấy anh cố chấp nói: “Đẹp, nhưng trời lạnh, sau này em không được mặc nữa.”
Ồ, cô cảm thấy mình có thể cho cái cớ này một trăm điểm.
Rõ ràng là lòng chiếm hữu của anh đang tác quái.
Đôi mắt sáng long lanh của Nghiên Thời Thất nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của anh rồi khẽ bật cười.
Đúng là một người đàn ông vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược.
Không muốn cô lộ vai thì cứ nói thẳng đi!
***
Nghiên Thời Thất đi tắm, cô thay một chiếc váy ngủ rộng rãi, đi từ phòng ngủ chính ra.
Vừa bước tới gần cầu thang thì cô đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Lúc xuống tầng, cô ló đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy Tần Bách Duật mặc áo ngủ đang đứng trước bàn nấu ăn, dùng thìa múc cháo trong sảnh bếp sáng trưng.
Mái tóc của anh vẫn còn tản ra hơi nước, rõ ràng vừa mới gội xong.
Bộ quần áo ngủ tơ lụa trên người làm nổi bật thân hình cao lớn, trong vẻ thảnh thơi lại lộ ra cảm giác ấm áp gia đình.
Bên ngoài gió đêm thu se lạnh, ánh đèn trong bếp chiếu xuống người anh, hơi nóng lượn lờ trong không khí.
Cảnh tượng này làm trái tim Nghiên Thời Thất ấm áp vô cùng.
Ánh mắt của cô dần trở nên ngẩn ngơ, quên cả phản ứng.
Trong mắt cô chỉ còn lại bóng dáng anh đang nấu cháo.
Dường như từ khi bọn họ bắt đầu xác định quan hệ cho tới nay, sự yêu thương anh trao cho cô luôn dịu dàng và tỉ mỉ như vậy.
Nó không sục sôi mãnh liệt nhưng nhẹ nhàng như nước đong đầy từng phút, từng giây.
Trong xã hội phồn hoa vội vã, nếu có một người thương yêu bạn, bằng lòng hạ thấp bản thân vì bạn, trong đêm thu hâm nóng một bát cháo sưởi ấm cõi lòng.
Chi tiết bé nhỏ giản đơn như vậy, có lẽ chính là hạnh phúc!
Nghiên Thời Thất cuộn tròn tay lại rồi dụi mắt.
Cô cảm thấy triệu chứng cảm lạnh của mình lại tái phát rồi.
Nếu không thì vì sao chóp mũi lại xót xa như vậy!
“Đến đây ăn cơm nào.”
Anh vừa dời mắt thì đã trông thấy bóng dáng thướt tha của cô đang đứng trước cửa phòng bếp, bèn nương theo ánh đèn gọi cô một tiếng.
Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn ăn, nhìn bát cháo loãng cùng món ăn kèm đặt trước mặt, tuy giản dị nhưng lại đong đầy tất cả sự quan tâm dịu dàng của anh.
Cô cúi đầu húp cháo, tình ý ấm áp trượt qua cuống họng.
Hội đấu giá không chuẩn bị đồ ăn, chỉ có buffet bánh ngọt, đúng là cô chưa ăn gì.
Ăn được hai miếng, Nghiên Thời Thất ngước mắt lên nhìn anh, hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Anh biết nấu cơm từ bao giờ thế?”
Vietwriter.vn
Cô vẫn luôn thấy rất kì lạ, anh vốn là cậu Tư nhà họ Tần, đáng lẽ không phải lo lắng về ăn mặc, chỉ cần hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể đích thân xuống bếp nấu canh?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...