Nghiên Thời Thất ra giá ba mươi triệu, búa gỗ của người chủ trì còn dừng trên không, vẻ mặt khó tin.
Hội trường bán đấu giá vốn nghiêm túc yên tĩnh liền bùng nổ tiếng hô, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Nghiên Thời Thất.
Một thương nhân giỏi giang ngồi hàng thứ ba quay sang cảm thán với trợ lý: “Bây giờ làm ngôi sao kiếm tiền thật dễ.
”
Cũng có người chế nhạo: “Bức tranh này trị giá hai mươi triệu là nhiều nhất rồi, ra giá cao thế làm gì? Đốt tiền à?”
“Làm ngôi sao nhiều tiền mà, một bộ phim động cái là trăm triệu, chút tiền đấy thấm gì đâu.
”
Lời này khiến không ít người hùa theo.
Sau khi Nghiên Thời Thất giơ bảng, vẻ mặt Lăng Mật là khó coi nhất.
Cô ta hoàn toàn không cho rằng Nghiên Thời Thất còn dám tăng giá.
Đúng là vì nghe được cuộc nói chuyện của cô với Tần Bách Duật trước đó nên cô ta mới quyết định đấu với cô một trận.
Nếu là thứ Nghiên Thời Thất thích, vậy cô ta phải đoạt cho bằng được.
Lăng Mật nghĩ thầm, đây có lẽ là giá cao nhất mình có có thể trả.
Nghĩ một lát, trên mặt cô ta lại lộ vẻ kiên định.
Người chủ trì ngây người ba giây, sau khi được đồng nghiệp ở dưới nhắc nhở mới hoảng hồn tỉnh táo lại, rút lại chiếc búa sắp hạ xuống, hít sâu một hơi, “Cô Nghiên ra ba mươi triệu, lần thứ nhất!”
Lăng Mật không do dự, “Bốn mươi triệu!”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Nghiên Thời Thất càng nồng đậm, Tần Bách Duật hơi khép mi mắt, thong thả quay đầu nhìn sang Lăng Mật.
Anh vắt chân lên, tư thế ngồi nhàn nhã nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến trái tim Lăng Mật trở nên căng thẳng.
Nhân lúc người chủ trì gõ búa định giá, cô ta nở nụ cười tươi, nhỏ giọng giải thích: “Anh cũng biết anh Cả vẫn luôn thích các tác phẩm của thầy Ôn Sùng Lễ mà.
”
Lời này giải thích hợp lí chuyện cô ta tranh bức “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này.
Anh không đôi co với cô ta, chỉ dời mắt nhìn về phía trước, giọng nói kín đáo: “Hi vọng chỉ vì vậy thôi!”
Lăng Mật bị nói trúng tim đen, nụ cười cứng ngắc, cũng thu lại ánh nhìn đang dừng trên mặt anh.
Quả nhiên, nơi nào có Nghiên Thời Thất thì cô ta đều không thể giữ nổi bình tĩnh!
Nhưng cô ta biết làm thế nào? Thứ gọi là ghen tị ăn mòn cô ta thành một người hoàn toàn khác.
Giá bốn mươi triệu của Lăng Mật là giá cao nhất trong buổi đấu giá tính tới hiện tại.
Mà cuộc trò chuyện giữa cô ta và Tần Bách Duật cũng đều được Nghiên Thời Thất chứng kiến.
Thì ra là muốn mua cho anh của cô ta!
Đáng tiếc, lí do này chẳng hoàn mĩ gì cả!
Nghiên Thời Thất nhìn người chủ trì, thấy ông ta nhìn cô đầy mong đợi, cho nên, để ông ta không bị thất vọng, Nghiên Thời Thất giơ bảng lên, “Năm mươi triệu!”
Thật trâu bò, thật có tiền!
Sắc mặt Lăng Mật tái xám lần nữa.
Những người khác trong hội trường đều hít lạnh một hơi, nổi da gà toàn thân.
Tiền trong mắt mấy người này đều là giấy đúng không!
Cạnh tranh đấu giá là so xem ai có khả năng giữ bình tĩnh hơn!
Ngay từ lúc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của Nghiên Thời Thất vẫn chưa thay đổi, cô ung dung lại lạnh nhạt, không ngừng kích thích Lăng Mật ghen tị phát cuồng.
Cô ta dựa vào cái gì bình thản như vậy, vì Tần Bách Duật đang ở đây ư?!
Dùng tiền để đánh cược, Lăng Mật không tin mình sẽ thua!
Chống mắt lên xem đi!
Vì vậy, buổi tiệc từ thiện tư nhân này xuất hiện mức giá cao nhất từ trước tới nay, Lăng Mật giơ bảng, hùng hồn nói: “Một trăm triệu!”
Nơi này cần tiếng vỗ tay nha!
Lúc này, Nghiên Thời Thất cười lộ núm đồng tiền, thả bảng số xuống, dẫn đầu vỗ tay.
Ngay lập tức, toàn hội trường đáp lại Lăng Mật một cách nhiệt liệt nhất, lẫn vào đó là vài tiếng thì thầm thán sợ.
Dùng một trăm triệu để mua bức tranh định giá hai mươi triệu, nhà họ Lăng thật sang!
Người chủ trì gõ búa ba lần, không dám chậm giây nào, mạnh mẽ hô to: “Chúc mừng cô Lăng đấu giá thành công.
Phần quyên góp này sẽ được chúng tôi phân phối đầu tư kiến thiết cho khu vực miền núi khó khăn…” WebTru yenOn linez.
com.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...