Chương 196MẶC LƯƠNG VŨ BỎ ĐI?
Câu nói của vệ sĩ khiến Tống Kỳ Ngự chắp tay xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, “Đã điều tra được chưa? Là ai gây áp lực?”
“Là nhà họ Tần ạ.” Vệ sĩ gật đầu trả lời.
Quả nhiên.
Tống Kỳ Ngự nhíu mày, buông tiếng thở dài, như cười như không.
Lúc này, vệ sĩ ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Hình như còn một nhóm người đang âm thầm giúp đỡ cô gái ấy, hơn nữa còn sắp xếp luật sư bàn bạc với cô ấy.”
Tống Kỳ Ngự nhìn vệ sĩ, cau mày hỏi nhỏ, “Ai?”
“Tạm thời vẫn chưa điều tra được là ai bày mưu, nhưng vị luật sư ra mặt kia đã từng làm việc cho nhà họ Lăng ở Lệ Thành.”
***
Sau khi ra khỏi tiệm trà nghệ Ngự Hợp, Nghiên Thời Thất nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bốn giờ rưỡi chiều.
Cô mở WeChat xem định vị rồi đi thang cuốn lên thẳng tầng một.
Trong quán cà phê ở tầng dưới, Ưng Phi Phi ngồi một mình bên chiếc bàn dài đã chật kín người khoảng hai mươi phút.
Bên trong quá đông, nghĩ ngợi một lát, Nghiên Thời Thất bèn nhắn tin cho Ưng Phi Phi, bảo cô ra ngoài nói chuyện.
Dù gì cô cũng là người của công chúng, thình lình xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cô sợ sẽ gây ra hỗn loạn.
Chưa đầy một phút sau khi gửi tin nhắn, Ưng Phi Phi bước ra trong chiếc váy trắng.
Sắc mặt cô không được tốt lắm.
Có lẽ là buổi xem mắt 1 với 20 đã để lại nỗi ám ảnh quá sâu trong lòng cô.
Qua cả buổi sáng mà cô vẫn chưa định thần lại được.
Nghiên Thời Thất tiến đến kéo Ưng Phi Phi lại, đôi mắt sau cặp kính râm không ngừng dò xét cô bạn, “Sao vậy, vẫn chưa trở lại bình thường hả?”
Ưng Phi Phi nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài nặng nề.
“Haizz, không đáng để nói tới…”
***
Hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất và Ưng Phi Phi ngồi trong một tiệm đồ ngọt mang phong cách màu hồng ngọt ngào lại yên tĩnh ở tầng ba, quan trọng là ít người.
Lúc này, Nghiên Thời Thất múc một thìa kem bơ, nghe Ưng Phi Phi nói xong thì ngạc nhiên ngẩng đầu, “Cậu nói là sau đó Mặc Lương Vũ bỏ đi?”
“Ừ, bỏ đi!” Ưng Phi Phi cười khẩy, “Chẳng những đi, mà còn cố ý gọi điện cho tớ, hỏi tớ vì sao không ở lại đó.”
Nghiên Thời Thất nhếch môi, cố nhịn cười, lại ăn thêm một miếng bánh ga tô, “Sau đó thì sao?”
“Ờ, sau đó thì anh ta gửi cho tớ thông tin của tất cả mấy anh chàng đó qua điện thoại! Hai mươi người! Còn dặn đi dặn lại là nếu tớ chọn được ai thì nhất định phải nói cho anh ta biết.
Anh ta muốn làm người chứng hôn cho đám cưới của tớ!”
Dứt lời, Ưng Phi Phi đưa thông tin hiện trên điện thoại di động đến trước mặt Nghiên Thời Thất, sau đó tiện tay xé tờ khăn giấy trên tay làm hai.
Nếu tờ khăn giấy này là Mặc Lương Vũ thì tốt biết mấy!
Rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể dạy ra đứa con trai như thế!
Ưng Phi Phi vò khăn giấy trong tay, không nghe thấy Nghiên Thời Thất trả lời, nhướng mắt lên thì thấy cô đang cắn thìa cười trộm.
“Này, cậu còn cười được nữa hả?”
Nghiên Thời Thất nghiêm mặt lại, lúc bỏ thìa xuống liền hỏi như thật, “Vậy cuối cùng cậu có chọn được ai không?”
Ưng Phi Phi: “…”
Nghỉ làm bạn đi!
Im lặng một lát, sau khi Ưng Phi Phi xé thêm ba tờ khăn giấy nữa, lúc này Nghiên Thời Thất mới ngẩng đầu khỏi thông tin trên điện thoại của Ưng Phi Phi, động viên: “Cậu đừng nóng giận, 80% là Tiểu Vũ có lòng tốt.
Dù sao cậu ta cũng đã giữ hứa với chúng ta sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt, chỉ là cách thức không được ổn thôi.”
Vietwriter.vn
Ưng Phi Phi hít sâu một hơi, không kìm được cơn giận đang bốc ra ngoài, “Cậu cũng nói là 80%, vậy 20% còn lại là anh ta cố ý làm tớ khó chịu.
Cậu nghĩ đi, một với hai mươi đó, mẹ nó, lúc đó tớ chỉ muốn giết chết anh ta.”
Trong tình cảnh đó, điều duy nhất khiến Ưng Phi Phi sung sướng có lẽ là cô cảm thấy mình như Nữ vương của Vương quốc nữ nhi, đứng trước đám đàn ông áo trắng, áo đỏ, áo caro, chọn trai đẹp để lấp đầy hậu cung.
Nhưng cảm giác đó chỉ duy trì được một giây, còn lại toàn là kinh cmn hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...