Chương 184NẾU EM MUỐN THAM DỰ THÌ ANH ĐI CÙNG EM!
Hóa ra là sinh nhật của Lăng Mật.
Cô ta cố ý nhắn tin cho Tần Bách Duật nói muốn mời cô đến dự tiệc sinh nhật, còn nói vô cùng chân thành thân thiết.
Nhưng tin tức cô bị thương đều tràn lan trên mạng rồi, sao Lăng Mật có thể không biết chứ? Vào lúc này mời cô đi dự sinh nhật, thật sự chỉ là muốn cùng nhau chúc mừng ư?
Nghiên Thời Thất không tin, đây rõ ràng là có dụng ý khác.
Cô trả điện thoại lại cho anh, kéo tay anh xuống tầng đi phòng ăn, còn nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, “Anh thì sao? Anh muốn tham dự không?”
Không phải cô thăm dò anh, mà là thật sự muốn nghe ý kiến của anh.
Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu anh muốn tham gia thì cô sẽ đi cùng.
Xuống tới phòng ăn, đồ ăn đã bày xong, anh kéo ghế để cô ngồi, đồng thời hơi khom người sau lưng cô, khuôn mặt ghé sát vào bên tai cô khẽ nói: “Vốn không định đi, nhưng nếu em muốn tham dự thì anh đi cùng em.
”
Ý là, theo ý của em!
Hơi thở của anh vờn bên má, Nghiên Thời Thất vô thức gãi nhẹ lên mặt, hơi ngửa đầu nhìn anh, “Thế không đi đâu.
Đã nói là buổi tối em ở nhà chờ anh rồi.
”
Nếu anh không định đi, cô cũng không cần phải tự mình tìm chuyện không vui.
Cô cũng không cho là Lăng Mật cần lời chúc mừng từ cô.
Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Ừ, thế thì không đi.
”
Giọng anh rất ôn hòa, thái độ giống như đang nói mấy chuyện râu ria không đáng kể.
Lúc ăn cơm, trên bàn ăn yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được tiếng bát đũa va chạm.
Nghiên Thời Thất uống canh thịt viên, đưa mắt quan sát người đàn ông ngồi đối diện.
Âu phục trên người anh là mới đổi, không phải bộ màu đen thẫm hôm qua.
Anh vắt chiếc áo khoác màu xám bạc lên ghế dựa, xắn tay áo sơ mi trắng lên, lộ ra cánh tay cân xứng mạnh mẽ.
Lên nữa, là cổ áo sơ mi đã mở hai cúc.
Cô phát hiện, Tần Bách Duật rất ít khi đeo cà vạt, cổ áo thoáng lộ xương quai xanh, luôn mang theo vài phần lười biếng thờ ơ.
“Em đang nhìn gì thế?”
Có lẽ là ánh mắt của Nghiên Thời Thất rất có lực xuyên thấu, anh buông bát đũa cười khẽ nhìn cô.
Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên, rủ mi che giấu, thổi thổi thìa canh, “Không có gì, chỉ là em không ngờ anh cũng không muốn tham dự sinh nhật của Lăng Mật.
”
Câu này là cô vừa bịa ra.
Dù sao cũng không thể nói là cô thấy da thịt ở yết hầu anh thì tâm tình không khống chế được mà lâng lâng.
Cô không phải người háo sắc, chỉ là gặp được anh, luôn muốn trao cho anh toàn tâm toàn ý của mình, cũng muốn giao bản thân mình an ổn hoàn hảo cho anh.
“Em muốn anh tham dự à?” Anh như nghe ra sự tiếc nuối trong giọng nói của cô, sau khi cười thì nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng trêu ghẹo.
Nghiên Thời Thất: “…”
Cô uống một ngụm nước canh, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo như được gột rửa, nói nhỏ: “Cũng không phải.
Nhưng nếu anh muốn đi thì em đi cùng anh!”
Nghiên Thời Thất hơi ngang ngược ngước cằm, tư thế này khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng mân mê hai cái, cười nồng ấm: “Không phải em nói tối ở nhà chờ anh về à? Đương nhiên là phải về với em rồi.
”
Mấy lời tình tứ của anh luôn chọc người rung động như vậy.
***
Một giờ chiều, Tần Bách Duật liền rời nhà đi công ty.
Trong biệt thự Vịnh Lâm Hồ rộng lớn chỉ còn một mình Nghiên Thời Thất buồn chán.
Nằm lười trên ghế xô pha một lúc, Nghiên Thời Thất cầm khăn vào phòng tắm, trên người cô vẫn vương mùi thuốc khử trùng, xộc lên rất gay mũi.
Ba giờ, Nghiên Thời Thất vừa sấy khô tóc thì di động vang lên.
Là tin nhắn của Cố Thư Di.
Hãy vào Vietwriter.
vn.
com để đọc truyện nhanh hơn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...