Chương 171CÔ ẤY BỊ THƯƠNG, TÔI PHẢI Ở BÊN!
“Tôi tới, không đúng lúc à?”
Kiều Mục vừa nói vừa bước vào phòng bệnh, đặt giỏ trái cây lên trên tủ đầu giường, đôi mắt nhuộm hứng thú chạm phải ánh mắt của Tần Bách Duật.
Anh ta chẳng hề có tự giác, cũng không cảm thấy lúng túng và áy náy vì đã quấy rầy chuyện tốt của người khác.
Ánh mắt mang theo hơi lạnh của Tần Bách Duật nhìn về phía anh ta, giọng nói trầm thấp, “Không biết gõ cửa à?”
Kiều Mục tức giận quá đỗi mà bật cười, anh đây còn phải gõ cửa nữa sao?
“Ban ngày ban mặt thế này, gõ cửa cái gì chứ! Vả lại, hai người cũng đâu có khóa lại đâu.” Kiều Mục vừa nói đã đi tới chiếc ghế xô pha bên cạnh ngồi xuống, nhưng động tác bắt tréo chân lại vô cùng ngượng ngập.
Anh ta tới đây là để tìm khó chịu mà!
Nghiên Thời Thất trên giường bệnh ho nhẹ một tiếng, kéo theo váy đi xuống giường, thì thầm bên tai anh, “Em đi nhà vệ sinh.”
Ráng mây đỏ trên mặt cô đã hơi tan đi, nhưng hai gò má vẫn cứ nóng rần lên như bị sốt vậy.
Trong phòng bệnh có một buồng vệ sinh độc lập, trước khi đóng cửa lại, Nghiên Thời Thất ném cho Kiều Mục ánh mắt đừng nói chuyện này cho ai biết.
Kiều Mục: “…”
Trong nhà vệ sinh, Nghiên Thời Thất chống lên bồn rửa tay nhìn mình trong gương.
Má đào quyến rũ, sóng mắt như nước mang theo tình ý, cánh môi với đường cong xinh đẹp đã sưng đỏ, cô lập tức cảm thấy vô cùng ảo não.
Ai mà ngờ Kiều Mục chưa gõ cửa mà đã đi vào chứ!
Lúc này, Nghiên Thời Thất mở vòi nước, muốn vẩy nước lên gò má để hạ nhiệt.
Hơn nữa lúc nãy bị Dylan bôi kem nền thật dày, khiến cho làn da bưng bít dinh dính khó chịu.
Tiếng nước chảy tí tách truyền ra, ánh sáng của tấm kính thủy tinh mờ khảm lên trên cửa buồng vệ sinh bỗng chốc tối sầm lại, cánh cửa bị người nào đó gõ nhẹ, sau đó tiếng nhắc nhở trầm thấp, nồng đậm của anh truyền tới, “Không được để tay trái chạm vào nước.”
“Em biết rồi!”
Nghiên Thời Thất lẩm bẩm đáp lại một câu, nhiệt độ trên gò má lại càng tăng cao hơn, cứ như đã sắp chín tới nơi vậy…
Trong phòng bệnh, Kiều Mục bắt cổ chân phải lên trên đầu gối chân trái, giày da sáng bóng khẽ đung đưa.
Vừa nhìn thấy hành động lên tiếng nhắc nhở sợ tay cô dính vào nước của Tần Bách Duật thì anh ta không khỏi hất hàm, chép môi dưới: “Chú Tư, lố quá rồi đấy!”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Thái độ của anh vẫn bình tĩnh gần như nhạt nhẽo, con ngươi sóng lặn như tờ, bắn ra ánh mắt vô cùng sâu xa về phía Kiều Mục.
Trong tay Kiều Mục vẫn còn cầm trái táo đỏ, khẽ vuốt ve mấy cái, rồi mới thản nhiên chất vấn, “Mẹ nó chứ, cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Vốn đã hẹn trưa hôm nay sẽ đến núi Nghi Nam phân chia đất xây dựng lại lần nữa, có phải cậu đã quên rồi hay không?”
Anh đứng bên cạnh giường, lúc rót nước vào trong ly cho Nghiên Thời Thất cũng vô cùng tự nhiên đặt giỏ trái cây mà Kiều Mục mang tới xuống đất, rồi mới ung dung trả lời: “Không quên.”
“Vậy mà cậu không tới! Có biết ông đây đã phải chịu đựng gió lạnh dưới chân núi Nghi Nam chờ cậu cả nửa tiếng đồng hồ hay không!”
Anh đây cũng sắp chết rét tới nơi rồi!
Đôi mắt sâu thẫm tựa như mực cổ của anh liếc nhìn Kiều Mục một cái rồi mới mặt lạnh như tiền nói, “Tôi đã bảo Trác Hàn qua đó rồi mà.”
Thật ra thì anh đang trên đường đi, nhưng khi còn cách núi Nghi Nam chưa tới hai cây số thì biết được tin tức Nghiên Thời Thất gặp chuyện, cho nên anh đã lập tức lái xe đi vòng trở về.
Mà chuyến đi vòng trở về này cũng làm trễ nãi thời gian anh tới bệnh viện.
Kiều Mục tức anh ách trừng anh, cả buổi sau mới có thể áp chế được tâm trạng cáu kỉnh của mình, “Trác Hàn đi có tác dụng cái rắm, người của Sở nhà đất chỉ quen cậu thôi, không quen cậu ta!” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ừm, xin lỗi!”
Xong rồi?
Như vậy là đã xong rồi?
Kiều Mục khó chịu day chân mày.
Trước đây anh ta vẫn luôn mong chú Tư có thể mở lòng với phụ nữ, đừng quá nhạt nhẽo như không có tình cảm vậy!
Bây giờ thì hay rồi, có tình cảm rồi thì con cún nhà nó chứ đều cho Nghiên Thời Thất hết.
Nếu sớm biết sau khi mở lòng cậu ta sẽ có đức hạnh này thì không bằng trước đây mình đưa cậu ta lên thẳng Thiếu Lâm trên Tung Sơn cho rồi!
Bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi, Kiều Mục càng day ấn đường thì càng khó chịu, dù nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy bản thân đã chịu uất ức!
Đang lúc suy nghĩ phải yêu cầu một chút tiền lãi với Tần Bách Duật thì anh ta đã nghe anh lên tiếng, “Không cần phân chia mảnh đất dưới chân núi Nghi Nam nữa, toàn bộ đất xây dựng đều chuyển vô điều kiện cho anh.
Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp người chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng.”
Ánh mắt Kiều Mục sáng lên, cười, “Ôi, sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế được chứ! Hay là cậu bớt chút thời gian đi với tôi một chuyến đi, phân chia lại một lần, dù nhiều hay ít thì cũng phải để lại cho cậu một chút chứ?”
“Tôi không rảnh, cô ấy bị thương, tôi phải ở bên!”
Kiều Mục ăn đầy một miệng thức ăn chó, cười ha ha không thèm để tâm!
Bị thương?
Miệng bị thương đúng không!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...