Chương 170VÌ PHỤ NỮ MÀ CHO ANH LEO CÂY!
Một tiếng “Chú Hai” này được Lăng Tử Hoan gọi vô cùng nũng nịu.
Âm thanh của cô vốn thiên về mềm mại, lúc đè cổ họng nịnh nọt nỉ non thì rất giống tiếng mèo con đang cầu thương yêu.
Kiều Mục đã nghe cô gọi mình rất nhiều lần như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác vào thời gian và địa điểm không phù hợp lại khiến cho lòng dạ của anh ta vô cùng nôn nóng.
Giọng điệu triền miên kéo dài kia giống như cơn gió ấm áp luồn vào trong tai, xóa tan hơi lạnh lúc sẩm tối, khiến đáy lòng anh nảy sinh suy nghĩ xấu xa.
Bà nó chứ đúng là điên rồi!
Khuỷu tay giơ quả táo của Kiều Mục chậm rãi hạ xuống, ánh mắt thâm thúy của anh ta tỏa ra ánh sáng âm u phức tạp, khó khăn lắm mới nhìn thẳng vào mặt của Lăng Tử Hoan để tìm kiếm lí do.
Cô nàng này không phải mỹ nhân lẳng lơ, thậm chí cũng chẳng có chút khí chất đoan trang nào như Nghiên Thời Thất.
Anh ta đã gặp rất nhiều cô gái, có người đẹp, có người quyến rũ, có yêu ma cũng có thần tiên, mà cô gái trước mắt chỉ được xem như nhóc con, thế mà lại là người để lại trong tim anh ta dấu ấn sâu nhất.
Bắt đầu từ bao giờ thế nhỉ? Anh ta chẳng hề hay biết.
Lăng Tử Hoan vẫn còn nhỏ, hoạt bát hiếu động, gương mặt tròn trịa tỏa ra vẻ phấn chấn đáng yêu chỉ thanh xuân mới có.
Cô giống như đóa hoa anh đào tháng ba, dẫu chẳng đẹp nhất nhưng lại nổi bật vì hương thơm nồng nàn.
Điểm hấp dẫn nhất trên gương mặt của cô nàng chính là đôi mắt lấp lánh như sao trời, vừa to vừa sáng, trắng đen thuần túy.
Kiều Mục nhìn đến thất thần, trong lòng có những cảm xúc không tên đang xao động, giống như dây đàn bị gảy loạn đang xóa sạch lí trí của anh ta.
Lăng Tử Hoan chờ rất lâu nhưng không thấy anh ta trả lời thì đôi mắt to cũng tràn ngập vẻ lên án.
Sao lại không nói gì nhỉ?
Cô kéo vạt áo của anh ta, lắc qua lắc lại, bấy giờ Kiều Mục mới nhíu mày, cụp mi mắt xuống che đi ánh sáng đen tối kia.
“Chú Hai, chú làm sao thế?”
Cuối cùng Lăng Tử Hoan cũng nhận ra tâm trạng anh ta thất thường, thấy khó hiểu nên bèn hỏi một câu.
Kiều Mục không đáp, cánh tay đang cầm quả táo của anh ta đặt lên vai cô, kéo nhẹ cô đến bên cạnh rồi đi về phía bệnh viện: “Vào trong cùng tôi, lát nữa sẽ cho nhóc ăn táo no nê!”
Lăng Tử Hoan nhỏ xíu, chưa cao đến bả vai anh, bị Kiều Mục ôm cổ đi về phía trước, tư thế trông khá buồn cười.
Tay phải của cô vô thức nắm lấy áo khoác của anh ta, tay còn lại không ngừng lắc lư cổ tay anh, đầu ngả ra bên cạnh người anh, cái miệng nhỏ nhắn nói năng rất hùng hồn: “Ôi ôi, chú Hai, đi thì đi, chú buông cháu ra đã!”
Chú cứ kẹp tui như vậy, trông chẳng khác nào đang kẹp thú cưng!
Lăng Tử Hoan không lay chuyển được Kiều Mục, cứ thế bị anh đưa tới tòa cao ốc bệnh viện.
Đến lối vào cửa phòng bệnh VIP, Kiều Mục mới thả Lăng Tử Hoan ra, mỉm cười nhìn dáng vẻ ngốc nghếch chấp tay cầu xin, đồng ý với đề nghị trốn vào nhà vệ sinh của cô nàng rồi tự cầm giỏ hoa quả đi đến phòng bệnh của Nghiên Thời Thất.
Lúc quay lưng, nét vui vẻ trên mặt Kiều Mục cũng được thu lại.
Anh ta áng chừng giỏ hoa quả trên tay, vừa đi vừa nhìn, cuối cùng bèn lấy một quả táo khác từ bên trong ra, thuận tay thả vào trong túi áo khoác.
Cô nhóc kia thích ăn thì giữ lại vậy!
Nếu Nghiên Thời Thất muốn ăn thì để chú Tư tự đi mua!
Lần này anh đến đây là để hỏi tội!
Chú Tư vô lương tâm, vì phụ nữ mà cho anh leo cây!
Đến cửa phòng bệnh, Kiều Mục cầm giỏ hoa quả, nghênh ngang đẩy cửa vào.
Lúc này, hai người đang kề mặt ôm hôn lập tức kéo dãn khoảng cách ra.
Nghiên Thời Thất cúi đầu đỏ mặt, bối rối lui khỏi lồng ngực của Tần Bách Duật, xoay người lại ngồi trên giường bệnh.
Mà vào lúc cô lùi lại, người đàn ông ngồi trên ghế cũng ung dung buông cô ra, sau đó dịu dàng vươn ngón tay cái lau đi vệt nước trên khóe môi cô.
Kiều Mục cầm cái giỏ, liếc mắt nhìn hành động của Tần Bách Duật mà âm thầm mắng một câu “Cầm thú”!
Em dâu phải nhập viện mà chú còn mãnh liệt như vậy? Nhìn mặt của em dâu mà xem, giống như đang trang điểm, chẳng khác nào quả anh đào chín mọng! Nguồn : ngontinh hay.
com.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...