Sau khi tỉnh lại, Trương Phong Hòa phát hiện mình đang ở trong phòng Phùng Dã, trong nháy mắt thất thần, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng những thứ nhỏ nhặt thì không tài nào nhớ được.
Cậu xuống giường, đi đến phòng khách, cho rằng sẽ như lần trước gặp Phùng Dã, nhưng phòng vắng người, không có bóng dáng ai ngoại trừ cậu.
Phùng Dã không ở đây.
Nói không rõ là mất mát hay là may mắn, Trương Phong Hòa không dám ở lại lâu, nhanh chóng thay quần áo rời khỏi.
Trên đường đến công ty, cậu đau đầu không biết làm thế nào để đối mặt với Từ Ảnh. Nhưng đến công ty, cậu chào hỏi Từ Ảnh như mọi khi, đáp lại cậu là ánh nhìn lạnh lùng của đối phương, sau đó xoay người.
Từ Ảnh hẹn hò cùng Phùng Dã, không phải sẽ rất vui vẻ à? Sao lại lạnh nhạt như vậy?
Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Nhíu nhíu mày, Trương Phong Hòa không tài nào nhớ được chuyện tối qua nên cảm thấy chán nản. Chờ đến khi nghỉ trưa, Trương Phong Hoà chủ động tìm y, nghĩ qua nửa ngày tâm tình của Từ Ảnh chắc sẽ tốt lên, nhưng đối phương vẫn lạnh lùng như cũ.
Trương Phong Hòa nhịn không được hỏi:"Cậu làm sao vậy? Cả ngày nay đều xụ mặt với tôi."
Nghe vậy, Từ Ảnh lại cười lạnh."Cậu làm gì thì tự biết."
"Cái gì?" Trương Phong Hòa không rõ nguyên nhân, cậu không biết mình chọc giận Từ Ảnh lúc nào, muốn hỏi rõ ràng lại bị Từ Ảnh hất tay, xoay người rời đi.
Từ Ảnh thật sự nổi điên.
Tối qua Phùng Dã cõng Trương Phong Hoà rời khỏi, Từ Ảnh không thể nào vui nổi. Y không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ khẩn trương cùng lo lắng của Phùng Dã rõ ràng vượt xa tình bạn thông thường. Nói không yêu thì ai tin?
Nếu sớm biết Phùng Dã thích Trương Phong Hòa, y cũng sẽ không chủ động. Chuyện này đều do Trương Phong Hoà không thành thật. Lúc trước y hỏi rõ quan hệ giữa 2 người, đối phương thề thốt chỉ là bạn bè bình thường. Bây giờ nhìn đi, bạn bè có thể thân mật đến thế sao?
Trương Phong Hoà giấu diếm quan hệ với Phùng Dã.
Lúc này y mới suy nghĩ cẩn thận tại sao lúc nào Phùng Dã cũng đối xử lạnh nhạt với mình, nhưng chỉ cần có Trương Phong Hoà, Phùng Dã sẽ lập tức nhiệt tình với mình. Hoá ra y chỉ là kẻ ngu bị người khác lợi dụng, bản thân ngờ nghệch không biết!
Nghĩ đến Trương Phong Hoà phía sau lưng y cười nhạo, Từ Ảnh khó chịu vô cùng. Y xem Trương Phong Hoà là bạn, nhưng cậu ta lại không thế. Cảm giác bị trêu chọc trỗi dậy, lửa giận làm y mất hết lý trí.
Y cũng muốn Trương Phong Hoà phải nếm trải cảm giác như mình.
*
Trương Phong Hòa không biết mình chọc giận Từ Ảnh điều gì, chỉ biết kể từ hôm đó, Từ Ảnh không chủ động trò chuyện cùng cậu, block luôn cả cậu trên mạng xã hội.
Trương Phong Hòa chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Cùng Phùng Dã hẹn hò liền muốn vứt bỏ mình, qua cầu rút ván nhanh vậy sao. Trương Phong Hoà chỉ cảm thấy làm người mai mối thật khó mà, lúc sau lại nghĩ thái độ của Từ Ảnh như vậy, có lẽ nào Phùng Dã đã nói rõ quan hệ giữa cậu và hắn?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy không có khả năng. Trừ khi não Phùng Dã bị hỏng mới có thể cùng người mới kể chuyện xưa. Nhưng mà trừ chuyện đó, Trương Phong Hoà không hiểu được tại sao Từ Ảnh có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Đơn giản vứt sang một bên, đỡ phiền.
Nhưng có một số chuyện, Trương Phong Hoà không muốn đối mặt, cũng phải suy nghĩ.
Hôm nay đến giờ nghỉ trưa, Trương Phong Hoà định xuống lầu ăn cơm mới phát hiện mình quên mang di động liền quay trở lại. Đi ngang qua bàn trà, chợt nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 đồng nghiệp.
Vốn dĩ không liên quan cậu, nhưng nghe đến 3 từ Trương Phong Hoà, cậu liền dừng bước chân.
"Nghe gì chưa? Trương Phong Hoà từ công ty mẹ chuyển qua đây là có lý do."
"Là gì vậy?"
"Hình như là do Trương Phong Hoà hôn môi cùng 1 người đàn ông bị chụp lén, ảnh chụp bị người ta phát tán đến email công ty, sau đó liền...."
"Có phải không đó, chuyện rúng động vậy sao! Tin được không vậy?"
"Mức độ đáng tin trăm phần trăm, hiện tại công ty đều đang lan truyền rồi nha. Còn nghe được Trương Phong Hoà sinh hoạt rất bừa bãi, cùng rất nhiều đàn ông phóng túng. Biết Phùng Dạng thiếu gia của tập đoàn Phùng thị không? Nghe nói là đang bao dưỡng cậu ta..."
"Phùng Dạng? Không nhìn ra anh ta cũng là GAY nha!"
"Giờ ai còn viết trên mặt mình là đồng tính luyến ái đâu."
"........"
Trương Phong Hòa đã nghe không nổi nữa, tiến vào lập tức ho khan 2 tiếng, 2 người đang bàn chuyện giật mình nhìn người phía sau, lại là chính chủ trong câu chuyện của họ, sợ đến mức hồn bay phách tán. Cả người xấu hổ không thôi.
Trương Phong Hòa nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Chuyện này các người nghe ai nói?"
2 người họ liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, sau đó chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng chạy như bay của họ, Trương Phong Hòa sắc mặt âm trầm, cả người như bị bao phủ bởi 1 tầng bóng tối. Năm trước phát sinh chuyện này đã ép cậu thở không nổi, ngay lúc này bóng ma cũ trong đầu lại hiện lên, Trương Phong Hòa chỉ có thể chống đỡ, làm ra vẻ bình tĩnh.
Đầu óc hỗn loạn bắt đầu hồi tưởng lại, người có thể làm ra được chuyện này, biết cậu quen Phùng Dạng, biết cậu là gay, chỉ có 1 người.
Từ Ảnh.
Trong lòng như bị cào xé, lòng đau đến không nói nên lời. Người cậu xem là bạn lại cho cậu 1 vố đau như vậy. Hơn nữa cậu lại không rõ nguyên nhân mình đã chọc giận đối phương.
Phẫn nộ, thất vọng, khổ sở...... đủ cảm xúc chồng chéo trong lòng Trương Phong Hoà, cậu chỉ muốn tìm Từ Ảnh, cùng y giáp mặt rõ ràng! Cậu muốn biết bất mãn điều gì không thể 3 mặt 1 lời, lại ở phía sau lưng hãm hại mình?
Tức giận đến không ăn nổi cơm trưa, Trương Phong Hòa càng nghĩ càng khó chịu, chờ Từ Ảnh trở về, cậu chờ không kịp bước nhanh lên nói,"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Mặc kệ đối phương có chịu không, cậu nhanh chóng kéo tay y đến góc cầu thang. Đóng cửa lại, Trương Phong Hoà lạnh lùng chất vấn:"Những lời
đồn đều là do cậu truyền ra ngoài?"
Từ Ảnh tựa người lên lan can, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên:"Lời đồn à?"
Trương Phong Hoà trừng mắt nhìn y,Từ Ảnh thấy thế, cười lạnh nói:"Tôi chỉ kể lại sự thật thôi mà."
Từ Ảnh bước chậm:"Tôi nhờ bạn bè ở công ty tổng bộ hỏi thăm, biết được lý do cậu rời khỏi thành phố A, biết cậu là đồng tính luyến ái, sinh hoạt bừa bãi, ân ái cùng nhiều người đàn ông khác nhau, những điều này tôi nói không đúng sao?"
Nghe Từ Ảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói lại, Trương Phong Hoà cảm nhận được mình chưa bao giờ hiểu rõ người này. Giận đến phát run, ngẩng đầu, nhìn người trước mặt mình từng xem là bạn, nhịn không được hỏi:"Tôi đã làm gì đắc tội cậu? Tại sao lại đối xử với tôi như thế!"
Dứt lời, Từ Ảnh như nghe được chuyện hài, cười khẽ thành tiếng. Y cười khinh miệt, lời nói ra miệng cực kỳ khó nghe."Tao ghét nhất chính là loại người như mày, rõ ràng đã làm sai, còn đi hỏi người khác mình sai ở đâu, tẩy trắng cho bản thân vô cùng sạch sẽ. Trên thế gian này mày là người vô tội nhất."
Nghe Từ Ảnh trào phúng, Trương Phong Hòa trong lòng tựa như bị kim đâm đến vỡ nát, cậu không ngờ mình lại méo mó như vậy trong mắt y.
"Dối trá." Từ Ảnh nhàn nhạt phun ra 2 chữ. "Xem tao là kẻ ngu đi theo đuổi Phùng Dã còn mày thì không, có phải cảm giác mình đạt được thành tựu? Ở phía sau lưng cười nhạo tao, chơi vui lắm hả?"
"Cậu đang nói gì vậy?!" Nghe Từ Ảnh kể tội, trong đầu Trương Phong Hoà chỉ còn lại nghi vấn.
"Đừng ở trước mặt tao giả ngu, tao với mày không cùng 1 loại người." Từ Ảnh lạnh lùng cười, thấy rõ bộ mặt thật của Trương Phong Hoà. Y thật sự tức giận, một phần vì lòng tự trọng của bản thân.
Y không chịu được mình bị Trương Phong Hoà đùa giỡn.
Y muốn Trương Phong Hoà phải chịu những tư vị mình đã nếm trải.
Hiện giờ nhìn Trương Phong Hoà bị những lời đồn hãm hại, trong lòng vui sướng không ngừng. Y dùng ánh mắt thưởng thức kẻ thất bại, nhìn Trương Phong Hòa, sau đó đẩy cửa, len lỏi đi xuống cầu thang hẹp.
Chỉ còn Trương Phong Hòa đứng ở chỗ đó, lẳng lặng mà xuất thần.
Ngẫm lại lời nói của Từ Ảnh, Trương Phong Hoà biết y nói về mối quan hệ giữa 2 người. Cậu muốn trách Phùng Dã, nhưng bản thân chính là người sai trước. Cậu giấu Từ Ảnh sự thật, giờ người ta biết rõ chuyện đương nhiên sẽ tức giận. Nhưng cậu chọn giấu diếm cũng chỉ vì muốn Từ Ảnh không vướng bận theo đuổi Phùng Dã.
Nhưng trong mắt Từ Ảnh, cậu lại là kẻ nham hiểm.
Vẻ vang với đồ vật mình vứt bỏ, Từ Ảnh là người nhặt.
Trương Phong Hòa vô lực dựa vào trên tường, suy nghĩ hỗn loạn.
Cả ngày vì chuyện này, cậu có chút thất thần. Tan tầm, cậu như kẻ đờ đẫn đi vào trong đám người, không có phương hướng. Đi qua rất nhiều đèn xanh - đèn đỏ, cho đến khi nghe được tiếng bấm còi xe oto mới tỉnh lại, cậu vượt đèn đỏ.
Phía sau có người kéo cậu trở lại vỉa hè, vòng eo rơi vào bàn tay ấm áp, Trương Phong Hòa xoay người nhìn đối phương, trong đôi mắt không rõ cảm xúc.
Bên tai vang lên tiếng mắng của người kia:"Trương Phong Hoà, em không muốn sống nữa rồi sao?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...