Phùng Dã cùng Lộ Nhất Minh chia tay.
Ngày dọn đi, Phùng Dã giúp y thu dọn đồ đạc.
Xoay người nhìn về nơi mình ở chưa đầy 1 tháng, Lộ Nhất Minh cảm thấy có chút châm chọc. Y còn nhớ rõ ràng lúc mới dọn đến tâm trạng vui sướng chờ mong biết bao, lại không nghĩ rằng chỉ mới qua 1 tháng, y cùng Phùng Dã kết thúc.
Đêm đó, lúc Phùng Dã nói lời chia tay, y hỏi hắn, người đó là ai?
Phùng Dã lại nói:"Nhất Minh, anh xin lỗi em, nhưng chuyện chia tay này không liên quan người đó, người đó cũng sẽ không vui đâu."
Lộ Nhất Minh chua xót mà cười cười: "Còn chưa chia tay mà đã bảo vệ người ta đến như vậy rồi." Nói xong, trong mắt y không cam lòng cùng cô đơn,"Phùng Dã, tình cảm không phải là thứ để anh đùa giỡn. Nếu anh không thật lòng với em, ngay từ đầu đừng trêu chọc em như vậy."
"Thật xin lỗi."
Đối mặt Lộ Nhất Minh, Phùng Dã chỉ có thể nói một câu thực xin lỗi.
Nhưng mà có những vết thương không phải chỉ xin lỗi là bù đắp được.
Hắn tổn thương Lộ Nhất Minh quá nhiều, cũng làm cho Trương Phong Hoà chịu thiệt thòi. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể làm theo ý nghĩ trong lòng. Hắn ngu ngốc suốt 7 năm, hiện tại còn có thể tiếp tục làm mình hồ đồ?
Phùng Dã độc thân, Triệu Lệ vẫn là người đầu tiên biết được. Khi Triệu Lệ nói chuyện này trong điện thoại, Trương Phong Hoà ngẩn người, có chút bất đắc dĩ nói,"Mày nói chuyện này với tao làm gì?"
"Biết Phùng Dã lại độc thân, mày dám nói mày không có ý niệm không?"
Nói không có ý niệm là không thể. Nhưng vậy thì sao? Thời điểm Phùng Dã vẫn còn độc thân, cậu lì lợm theo đuổi 1 người, cuối cùng chỉ nhận lại câu nói cút đi. Mà hiện tại cậu đã có Trương Tự,nên tiến về phía trước mới đúng, không cần thiết phải ngu xuẩn liều mạng nữa.
Huống chi cho dù Phùng Dã có độc thân hay không, đều sẽ không thương cậu.
Trương Phong Hoà chỉ hận chính mình tại sao không nhận ra điều này sớm hơn, lãng phí đến 7 năm.
"Kì thật mày có ý niệm là không sai, tao sợ nhất là điều này, mày mà nghe được Phùng Dã độc thân, lại ngốc nghếch hề hề chạy đến trước mặt hắn vẫy đuôi lấy lòng, nếu mà xảy ra thật, tao sẽ tuyệt giao với mày, tao Triệu Lệ không nghĩ....."
"Được rồi được rồi,khi nào mà mày dài dòng thế! Tao cúp máy đây!"
"Tao còn chưa nói xong đâu! Mày nên suy nghĩ kĩ, tao chỉ sợ mày chỉ luôn treo cổ ở 1 cây, còn nhiều nơi tốt lắm, hà tất....."
Không đợi Triệu Lệ nói xong, Trương Phong Hoà liền không nhịn được nữa, nhanh chóng cúp điện thoại.
Cậu xoa đầu có chút đau, chuẩn bị đi tắm rửa rồi ngủ. Chờ cậu tắm xong, di động đặt trên sofa đổ chuông, cậu đi qua định bắt máy, điện thoại liền tắt. Trương Phong Hoà buồn bực nhìn điện thoại, chỉ liếc mắt qua 1 cái, cậu đã ném điện thoại trở về.
Là Phùng Dã gọi.
Hắn ta gọi đến để làm gì?
Trương Phong Hoà không hiểu, cũng lười đi đoán ý đối phương.
Vào phòng ngủ, tắt đèn, nằm trên giường với chiếc chăn mỏng, Trương Phong Hoà lẳng lặng nhìn trần nhà, suy nghĩ trong đầu rất loạn, một đêm này không biết làm sao mà ngủ.
Cậu nhớ đến những lần cùng Phùng Dã làm tình trên giường. Không ôm không hôn môi, nhiệt tình đi qua chỉ còn lạnh lẽo. Khi đó cậu nằm như thế này, nhìn Phùng Dã xoay lưng về phía mình, suốt đêm ngủ không yên.
Cậu trở mình, ngực nghẹn muốn chết. Cậu hận mình, cảm thấy thật nhục nhã. 5 lần 7 lượt bị Phùng Dã đùa giỡn, vẫn không có khả năng vứt bỏ Phùng Dã. Hắn trong lòng cậu nghiễm nhiên đã trở thành cây gai, rút ra thì đau, không rút thì rỉ máu.
Nhưng Trương Phong Hoà cũng không phải người bắt cá 2 tay.
Nếu quyết định cùng Trương Tự ở bên nhau, quan hệ với Phùng Dã, đem tất thảy giấu đi.
Nghĩ thông suốt, rốt cuộc nhắm mắt lại nặng nề ngủ mất. Sáng sớm, khoé mắt đen 1 vòng. Cậu yên lặng đi rửa mặt, ăn bữa sáng, chuẩn bị ra cửa. Di động báo tin nhắn, là Trương Tự.
"Ngày tới định thế nào?"
Trương Phong Hoà cười cười, nhanh chóng trả lời,"Cậu quyết định đi."
Ngày tới là sinh nhật Trương Phong Hoà, khi 2 người xác định quan hệ, Trương Tự có hỏi qua sinh nhật của Trương Phong Hoà. Trương Phong Hoà lúc ấy không để trong lòng, nhưng không nghĩ Trương Tự sẽ nhớ kỹ. Trừ bỏ Triệu Lệ, ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhớ ngày này, huống chi là người lạ.
Ngay cả là Phùng Dã cùng cậu 7 năm, cũng không cùng trải qua sinh nhật.
Vì tin nhắn này, Trương Phong Hoà khoé miệng không khép lại được.
"Mày nói 2 người chỉ xem phim rồi đi ăn cơm thôi hả? Vậy cũng goi là sinh nhật? Tiểu tử Trương Tự không có thành ý lắm nha?" Tiếng nhạc ầm ĩ làm Triệu Lệ phải gào cổ lên hét.
"Mày không thể tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện hả?" Trương Phong Hoà bị đau tai vì tiếng ồn.
Một lát sau, đầu dây bên kia cũng yên tĩnh. Triệu Lệ lại hỏi:"Bộ 2 người không tính thuê phòng để trải qua đêm xuân sao?"
"Trải qua đêm xuân đầu mày! Cho rằng ai cũng giống nhau sao...." Trương Phong Hoà nói đến vế sau có chút chột dạ, kì thật cậu cũng định thuê phòng, chờ cùng Trương Tự xem xong phim...... Cậu mau chóng nói sang chuyện khác, sợ để lâu Triệu Lệ sẽ lột trần cậu ra mất.
"Gần đây mày bận gì vậy, lâu không gặp rồi."
"Tao á? Ha ha." Triệu Lệ cười dâm đãng, "Bận cùng mối tình đầu nối lại tình xưa~"
"Cùng Dương Thích à?"
"Ngoài anh ta ra thì tao còn mối tình đầu nào?"
Trương Phong Hoà thấy Triệu Lệ có thể nhắc đến Dương Thích như vậy, liền biết hắn đã buông bỏ chuyện cũ. "Vậy mày nhớ kiềm chế, đừng tự đẩy mình vào chỗ chết."
"Yên tâm, giờ Dương Thích cũng không phải là đối thủ của lão nương."
"Ha ha." Trương Phong Hoà vừa buồn cười vừa tức giận. Giống như người từng khóc lóc như mèo khi bị Dương Thích bỏ trước kia không phải là Triệu Lệ.
Triệu Lệ là bạn tốt nhất của cậu, so với chính mình, cậu luôn mong Triệu Lệ được hạnh phúc hơn mình. Bất quá sống như thế nào cũng là do chính mình lựa chọn, người ngoài không thể xen vào. Hệt như lúc cậu theo đuổi Phùng Dã, Triệu Lệ không ngăn cản, cậu cũng sẽ không xen vào việc vui chơi của Triệu Lệ.
Sinh nhật hôm đó, Trương Phong Hoà đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ Trương Tự. Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy đối phương, nhắn tin không trả lời, gọi không ai bắt.
Mắt thấy sắp đến giờ chiếu, Trương Phong Hoà duỗi tay ra xem đồng hồ, khẽ cắn môi, xoay người rời khỏi rạp chiếu phim.
Cậu lo lắng Trương Tự xảy ra chuyện, bằng không cũng sẽ không chậm trễ xuất hiện. Càng nghĩ càng sốt ruột, Trương Phong Hoà nhanh chóng vẫy xe, hướng trường học Trương Tự đi.
Lần trước đến trường Trương Tự, cậu còn nhớ rõ đường, men theo trí nhớ, cũng đến ký túc xá. Bước lên lầu, nhanh chóng đi đến cửa ký túc xá. Cửa ký túc xá chỉ khép hờ, Trương Phong Hoà giơ tay định gõ cửa, lại nghe được giọng nói trong phòng, nâng tay lên rồi lại chậm rãi buông.
"Người anh thích rõ ràng là em? Sao lại còn cùng người khác hẹn hò?"
Giọng nói Trương Phong Hoà nghe được, chính là người hôm ở lễ Giáng sinh, Viên Phong bạn cùng phòng với Trương Tự.
Trương Phong Hoà không phải người thích nghe lén, nghe Viên Phong nói xong, cậu liền tính toán rời đi. Vừa xoay người, lại nghe được giọng nói khác, làm bước chân cậu dừng lại.
"Anh chính là thích em, vậy sao trước đây lại từ chối anh. Tiểu Phong, rốt cuộc em muốn anh làm sao?"
Là Trương Tự.
Nghe được Trương Tự nói xong, Trương Phong Hoà sững sờ chết trân tại chỗ.
Những lời này của Trương Tự....là có ý gì? Cậu ấy thích Viên Phong? Bởi vì bị Viên Phong từ chối, nên mới cùng mình hẹn hò? Đầu óc Trương Phong Hoà có chút hỗn loạn. Cậu biết mình không nên tiếp tục nghe lén, nhưng hai chân bỗng nặng như chì, không nhấc lên được.
"Em hối hận rồi, không được sao?"
Trương Phong Hoà nghe Viên Phong nức nở, đối Trương Tự nói, y hối hận rồi.
Lúc sau, cậu nghe được Trương Tự ôm Viên Phong an ủi.
Cũng nghe thấy Trương Tự đáp ứng Viên Phong sẽ chia tay với mình.
Trương Phong Hoà vô lực dựa vào tường, cả người như rơi vào hầm băng. Lần đầu tiên cảm thấy cậu vốn chỉ cách Trương Tự một bức tường, lại thấy xa xôi vô cùng.
Cậu cứ ngỡ sẽ có bắt đầu mới, nào ngờ chỉ là giả.
Cậu tự cho mình đã có rơm rạ cứu mạng, nào ngờ cũng như Phùng Dã, chưa bao giờ đặt cậu vào lòng.
Ngày sinh nhật cậu vốn mong đợi, chung quy cũng hệt như nhau. Chỉ có một mình, lạnh lẽo.
Cho đến lúc này, cậu mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao ngày Giáng sinh hôm đó, Viên Phong luôn tỏ ra thái độ như vậy. Mà lúc sau, thái độ Trương Tự đối với mình cũng tốt hẳn lên.
Làm gì chỉ mới gặp mặt 2 lần, Trương Tự trong cơn say sao lại gọi tên cậu.
Hoá ra tự mình đa tình. Khi đó trong miệng Trương Tự nỉ non gọi, là Phong kia chứ không phải Phong này. Trương Phong Hoà tự giễu cười cười, xoay người.
Lúc này trời đã tối, mưa phùn nhè nhẹ rơi xuống, Trương Phong Hoà lại không phát hiện. Cậu đi ra khỏi trường, vẫy xe trở về. Trên đường đi, Triệu Lệ nhắn tin hỏi thăm sinh nhật cậu thế nào, Trương Phong Hoà chết lặng nhắn lại "Tốt lắm."
Mà người cậu đợi thật lâu, Trương Tự rốt cuộc cũng gọi điện thoại đến.
"Tiểu Phong, thật xin lỗi, hôm nay có việc bận đột xuất, tôi chắc đến không được...."
Tiểu Phong? Nghe thật chói tai. Trương Phong Hoà lạnh lùng nói:"Không có gì, tôi không ngại."
Nói xong liền cúp máy.
Cả người tê liệt ngã xuống ở ghế sau, Trương Phong Hoà cảm thấy mình cũng thật đê tiện, rõ ràng bản thân cũng không đủ tư cách chỉ trích Trương Tự, trong lòng cậu chỉ có Phùng Dã, hà cớ gì phải tức giận?
Chính mình ngu xuẩn hãm trong ôn nhu của Trương Tự?
Hay khi tự mình đa tình?
Việc gì phải nổi giận, cậu sớm nên biết, trên thế giới này không ai thương cậu.
Về đến nhà, mưa càng lúc càng nặng hạt, Trương Phong Hoà không mang theo dù. Sau khi xuống xe, đứng dưới trời mưa, gió lạnh cùng mưa làm sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng cậu không vội lên lầu, chỉ cảm thấy trận mưa này giúp cậu càng thêm tỉnh táo.
Khi mưa còn đang xối lên người cậu ướt đẫm, ánh đèn pha rọi lên người, Trương Phong Hoà giơ tay che mắt, xoay người nhìn chủ nhân chiếc xe.
Mưa to tầm tã, chủ nhân chiếc xe cầm dù bước xuống xe, trong tay cầm bó hoa hồng. Chậm rãi bước đến, lộ ra gương mặt mê người.
"Trương Phong Hoà."
Là Phùng Dã sao, Trương Phong Hoà ngẩn người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...