Người Đàn Ông Ở Căn Hộ Kế Bên
Sáng sớm, Lâm Giản Nghi vừa bước chân ra khỏi nhà thì đã bắt gặp Vu Kiệt Nham cũng trùng hợp rời khỏi căn hộ. Điều làm cô bất ngờ chính là mẹ của hắn cũng cùng đi với hắn ra ngoài.
Vu Kiệt Nham khoá cửa căn hộ lại rồi dắt tay mẹ mình đi tới chỗ thang máy. Bên tay còn lại đang cầm một túi xách lớn.
Lâm Giản Nghi chậm rãi bước tới gần.
"Chào buổi sáng."
Người đàn ông nghe thấy giọng cô thì bất giác ngẩng đầu lên. Hắn ngưng trọng lại vài giây rồi mới lên tiếng.
"Chào buổi sáng."
Tô Tịnh Tuyết trông thấy cô thì mỉm cười ngây ngô, bắt đầu ngó nghiêng như một đứa trẻ.
Giản Nghi nở nụ cười với bà ấy.
"Cháu chào bác ạ."
Cô lại nhìn qua người đàn ông tò mò hỏi.
"Mới sáng sớm mà anh định đưa bác ấy đi đâu vậy?"
Vu Kiệt Nham rũ mắt không nhìn cô.
"Tôi sẽ để mẹ nhập viện một thời gian để điều trị. Bà ấy cần nhận được sự chăm sóc đầy đủ hơn."
Lâm Giản Nghi có hơi bất ngờ. Vài giây sau, cô chậm chạp mở miệng.
"Như vậy cũng tốt. Trong bệnh viện các y tá bác sĩ đều có thể chăm sóc bác gái cả ngày."
Sau đêm hôm qua cô tự nhiên có cảm giác rằng việc ở cùng một chỗ với Vu Kiệt Nham đã khiến cho mẹ hắn dễ bị phát bệnh hơn. Hắn rất giống với cha mình. Mà Tô Tịnh Tuyết, mỗi lần nhắc đến Vu Hàm và con trai bà ấy đều trở nên kích động giận dữ.
Vu Kiệt Nham chỉ mỉm cười nhợt nhạt không trả lời cô.
"Ting!"
Cửa thang máy mở ra. Lâm Giản Nghi ngay lập tức bắt gặp Vương Thu đang đứng bên trong thang máy.
Bà ta vốn dĩ đang muốn ra ngoài đi chợ nhưng lại bất ngờ trông thấy Vu Kiệt Nham bên ngoài thang máy tầng 11.
Ba người vừa bước vào trong, bà Vương đã bất thình lình bước tới trước mặt hắn truy hỏi.
"Con gái tôi đang ở đâu? Sáng hôm đó cậu đã đưa con bé đi đâu?"
Vu Kiệt Nham vẫn như cũ, điềm đạm nhìn bà ta.
"Tất cả những gì cháu biết cháu đã nói hết với cảnh sát rồi. Xin bác hãy bình tĩnh đợi cảnh sát điều tra."
Vương Thu không những không bình tĩnh còn lớn tiếng nói.
"Cậu nói tôi bình tĩnh sao? Bình tĩnh khi con gái mình bị mất tích à? Cậu mau nói thật cho tôi biết đi! Nếu Ngọc Nhiên mà có mệnh hệ gì tôi không tha cho cậu đâu!"
Hắn nhìn vào mắt bà ta, khẳng định lại lần nữa.
"Cháu không có làm gì em ấy hết."
"Xin bác hãy bình tĩnh. Bác không thể tùy tiện vu oan cho người khác thế đâu."
Lâm Giản Nghi không vui bước lên muốn giải vây cho hắn.
Nhưng Vương Thu đã mắng vào mặt cô.
"Câm miệng. Ai cho cô xen vào khi người lớn đang nói chuyện?!"
Bất chợt Tô Tịnh Tuyết đang đứng ngẩn người ở phía sau, chậm rãi chỉ tay về phía con trai mình.
"Là hắn ta."
Cả ba người còn lại đều ngạc nhiên nhìn bà ta. Vương Thu khẩn trương hỏi.
"Bà nói gì?"
Giọng Tô Tịnh Tuyết lại thều thào vang lên.
"Là hắn ta đã bắt cóc cô ấy và giết cô ấy. Hắn ta là kẻ xấu xa..."
Vu Kiệt Nham cứng đờ người kinh ngạc nhìn mẹ mình.
"Mẹ..."
Ngay cả Lâm Giản Nghi cũng không tin nổi những gì Tô Tịnh Tuyết vừa thốt ra khỏi miệng.
Đôi mắt của bà Vương bộc phát hoả khí, bà ta túm lấy cổ áo khoác của Vu Kiệt Nham, la lối vào mặt hắn.
"Thấy chưa? Mẹ cậu đã khai cậu ra rồi đó! Cậu mau thú nhận đi! Cậu rốt cuộc đã làm những gì với Ngọc Nhiên rồi?!"
"Cháu không có làm bất cứ điều gì như thế hết."
Thang máy lúc này bỗng nhiên dừng lại ở tầng 5. Cửa thang máy mở ra, những người ở bên ngoài đợi thang đều chứng kiến hết một cảnh này, bắt đầu bàn tán xầm xì. Bọn họ đều không dám chen vào trong thang máy.
Cứ như vậy cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi xuống dưới.
"Nói đi! Con gái yêu quý của tôi đâu rồi?!"
Bà ta vừa gào khóc vừa đánh vào người hắn.
Lần này Lâm Giản Nghi thực sự nhịn không nổi nữa lao đến gỡ bàn tay bà ta ra, đứng chắn trước mặt hắn.
"Mẹ của Vu Kiệt Nham bị bệnh về thần kinh nên đôi lúc nói năng lung tung. Sao bác có thể dựa vào đó mà đổ tội lên đầu anh ấy?!"
"Cô tránh ra cho tôi!"
Cơn giận dữ trong lòng Vương Thu đang dâng lên đến đỉnh, bà ta nào có muốn nghe cô nói. Bà Vương hung hăng nắm lấy tóc Giản Nghi tống cô sang một bên.
Cô không kịp phản ứng bị bà ta xô ngã xuống đất.
"Giản Nghi."
Người đàn ông ngay lập tức khẩn trương cúi xuống muốn đỡ lấy cô nhưng người đàn bà kia nhất quyết không để hắn yên một giây nào. Bà ta lại nhào đến túm cổ áo hắn lần nữa.
"Cậu đứng yên đó cho tôi! Chúng ta phải cùng nhau lên đồn cảnh sát!"
Nhưng lần này thần sắc của người đàn ông đã trầm đi rất nhiều. Hắn trực tiếp đẩy bà ta sang một bên, vội vàng cúi xuống ôm lấy vai cô.
"Không sao chứ?"
Lâm Giản Nghi lắc đầu chậm rãi đứng dậy với sự giúp đỡ của hắn.
Vương Thu bị hắn đẩy trúng vách thang máy, cánh tay bị va chạm ngay lập tức bị đau nhẹ. May cho bà ta rằng hắn đã khống chế sức của mình chỉ đẩy nhẹ một cái.
Đúng lúc này thang máy đã xuống đến tầng trệt, là tầng mà Vương Thu đã bấm.
Sau khi đỡ cô đứng dậy, Vu Kiệt Nham quay đầu lãnh đạm nhìn bà ta, giọng điệu cũng chứa đầy hàn khí.
"Nếu bác muốn tố cáo gì về cháu cứ trực tiếp lên đồn cảnh sát. Nhưng xin bác nhớ cho rõ việc vu khống, lan truyền bịa đặt thông tin sai sự thật gây ảnh hưởng đến danh dự nhân phẩm của người khác sẽ bị tội không nhẹ đâu."
Lần đầu tiên Vương Thu nhìn thấy vẻ mặt hắn uy nghiêm lạnh lùng đến như vậy. Lời nói cũng cực kỳ đanh thép khiến cho bà ta có phần rụt rè đi.
Nói xong hắn đưa tay tiễn bà ta ra khỏi thang.
"Bác Vương, mời!"
"Chuyện này còn chưa xong đâu!"
Bà Vương nén giận hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra khỏi thang máy.
Bên trong chỉ còn cô, Vu Kiệt Nham và mẹ của hắn. Thang máy đi xuống tầng hầm thì mở cửa ra lần nữa.
Hắn dẫn mẹ bước ra khỏi thang máy, bỗng dưng mở miệng nói với cô một câu.
"Lần sau đừng làm như thế nữa."
"Vậy anh muốn tôi phải làm sao? Tôi phải đứng yên ở đó trơ mắt nhìn người khác tấn công anh ư?"
Lâm Giản Nghi không hiểu nỗi.
Vu Kiệt Nham quay đầu nhìn cô, khẽ đáp.
"Phải."
Cô không nhịn được mà nhướn mày.
Người đàn ông mỉm cười với cô.
"Những chuyện thị phi như thế cô không nên dính vào đâu."
Giản Nghi căm ghét nụ cười này của hắn. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy bực bội.
"Tôi không nên dính vào? Rồi sao nữa? Anh muốn tự mình chịu đựng tất cả và đẩy tôi ra xa à?"
Hắn bị bất ngờ trước những câu hỏi của cô. Đôi mắt màu hổ phách thoáng qua một tia phức tạp, mang đầy vẻ ưu tư.
Cô lại gặng hỏi tiếp.
"Anh chắc chứ? Anh sẽ không hối hận phải không?"
Người đàn ông trầm mặc không trả lời.
"Vậy được. Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
Lâm Giản Nghi giận dỗi ngay lập tức quay người bỏ đi đến chỗ đỗ xe của mình.
Để lại sau lưng cô là hình bóng người đàn ông cao lớn đổ dài dưới mặt đất đầy cô độc.
Giản Nghi nhanh chóng leo lên xe hơi, khởi động xe lái đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...