Người Đàn Ông Ở Căn Hộ Kế Bên
Ngô Hạo nhắn tin nói muốn gặp cô bàn bạc một chuyện. Lâm Giản Nghi tất nhiên biết rõ mục đích cậu ấy hẹn gặp mình nên cô đã lưỡng lự không biết nên đi hay không. Suy nghĩ một hồi rốt cuộc cô cũng đồng ý.
Khi màn đêm buông xuống, Lâm Giản Nghi đến trước quán thịt nướng mà Ngô Hạo đã hẹn mình. Cô nhìn xuống đồng hồ trên màn hình điện thoại.
Giản Nghi đã trễ gần 10 phút so với giờ hẹn.
Cô bước đến bàn Ngô Hạo đang ngồi rồi lên tiếng.
"Mình tới rồi đây."
Ngô Hạo trông thấy cô, phát hiện ra điều gì đó thú vị vội nói.
"Chà, lần đầu tiên tớ thấy Giản Nghi cậu trễ hẹn đó."
"Ừm, mình xong việc muộn hơn dự tính. Cậu đến lâu chưa?"
Giản Nghi ngồi xuống chỗ đối diện, đặt túi xách bên cạnh.
"Tớ mới đến lúc 7 giờ thôi. Cậu đói chưa? Bọn mình gọi đồ ăn luôn nhé?"
Người đàn ông ân cần hỏi.
"Được."
Sau khi dọn đồ ăn ra, Ngô Hạo bắt đầu vào vấn đề chính. Cậu ấy vui mừng thông báo với cô rằng mình sắp cầu hôn Phương Vi Quân rồi còn hỏi ý kiến cô nữa. Lâm Giản Nghi vẫn như cũ vui vẻ chúc phúc cho cậu ta và Vi Quân.
"Mình biết..."
Tới rồi đây.
Cô đoán được Ngô Hạo muốn nói cái gì nên đã nhanh chóng cắt ngang cậu ta.
"Nếu cậu đã biết rồi thì tớ cũng nói luôn."
Ngô Hạo khó hiểu nhìn cô.
"Cậu yên tâm, tớ sẽ không bao giờ để tình cảm riêng tư của mình ảnh hưởng đến mối quan hệ bạn bè của chúng ta càng không để cậu và Vi Quân phiền lòng."
Người đàn ông trong thoáng chốc đã bị lời nói của cô làm cho ngạc nhiên.
"Giản Nghi, mình..."
"Ngô Hạo, tớ cũng có lòng tự trọng của bản thân."
Cô nghiêm túc nói một câu.
Một lát sau, cậu ta mới chậm rãi mở miệng.
"Mình rất quý mến cậu, Giản Nghi nên mong cậu hiểu, mình không bao giờ muốn cố ý tổn thương cậu. "
"Mình hiểu."
Cô mỉm cười lơ đãng.
"Thôi chúng ta uống tiếp đi."
Thái độ của Giản Nghi ngay lập tức thay đổi, phấn chấn gọi thêm rượu.
Ngô Hạo cũng nhanh chóng hùa theo năng lượng của cô.
***
Vì uống cũng khá nhiều nên vừa về đến nhà là Giản Nghi đã lăn vào giường ngủ luôn. Nhưng tới nửa đêm cô lại bị tiếng hét của ai đó làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi trên giường ôm lấy đầu mình vẫn chưa được tỉnh táo. Bên ngoài trời đang mưa.
Không lâu sau tiếng hét kia lại loáng thoáng vang lên.
Cô đoán chắc rằng giọng la hét kia thuộc về mẹ của Vu Kiệt Nham. Giản Nghi chưa từng nhìn thấy bà ấy một lần nào từ khi đến đây.
Nghĩ một lúc, Giản Nghi vội vàng bước xuống giường, khoác thêm một lớp áo khoác rồi hé cửa ra xem thử.
Vài giây sau, cửa của căn hộ bên cạnh đã mở ra. Vu Kiệt Nham bước ra ngoài trong chiếc áo khoác trùm đầu màu đen kín như bưng.
Lâm Giản Nghi đột nhiên tò mò muốn biết hắn đã đi đâu vào nửa đêm thế này. Có thật sự hắn đã làm ra chuyện gì mờ ám hay không.
Cô đánh liều đi theo Vu Kiệt Nham.
Thang máy của hắn xuống trước, thang máy của Giản Nghi xuống sau. Xuống tới tầng trệt, cô âm thầm đi theo sau lưng người đàn ông.
Cô trông thấy Vu Kiệt Nham kéo nón áo khoác lên trùm kín đầu rồi đội mưa chạy sang bên kia đường.
Người đàn ông chạy vào cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng đèn gần đó. Thông qua tấm cửa kính, cô nhìn thấy hắn lướt qua mấy quầy hàng bên trong rồi đi tới chỗ tính tiền. Sau đó người đàn ông kéo ghế ngồi xuống dãy bàn phía trước cửa sổ.
Lâm Giản Nghi cảm thấy có hơi bất ngờ. Nửa đêm rồi mà hắn ra đó ngồi làm gì?
Cô bung ô lên, quyết định đi qua chỗ cửa hàng tiện lợi.
Tiếng chuông quen thuộc ở cửa hàng tiện lợi đột ngột vang lên, Lâm Giản Nghi chậm rãi bước vào bên trong. Cô khẽ liếc mắt qua chỗ Vu Kiệt Nham đang ngồi nhưng hắn có vẻ không để ý gì đến bên này, càng không phát hiện ra cô.
Lâm Giản Nghi lặng lẽ đi vào trong xem qua mấy món hàng trên kệ. Ngay cả mục đích cô vào chỗ này để làm gì cô còn không biết chứ đừng nói đến chuyện mua gì.
Một hồi sau, cô đứng trước quầy lạnh, đắn đo xem nên lấy loại thức uống nào. Cuối cùng Giản Nghi lại lấy một hũ sữa chua.
Cô vừa quay người lại đã va phải một thân ảnh cao lớn chắn ngang trước mặt mình. Giản Nghi hết hồn suýt chút nữa là đánh rơi luôn hũ sữa chua.
"Sao cô lại ở đây?"
Vu Kiệt Nham thấp giọng hỏi.
"Tôi... Tôi đi mua đồ."
Cô lúng túng mở miệng.
Người đàn ông khẽ nhếch mày.
"Vào nửa đêm thế này?"
"Tại vì tôi mới đi uống rượu về nên vào đây tìm thứ gì đó để giải rượu."
Giản Nghi nhanh trí viện ra lý do.
Vu Kiệt Nham cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ người cô.
"Cô giải rượu bằng sữa chua?"
Hắn nhìn xuống hũ sữa chua của cô, vẻ mặt kỳ quặc hỏi.
"À, vâng."
Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy.
Lâm Giản Nghi nhanh chóng chuyển hướng sang hắn trước khi bị tra hỏi tiếp.
"Còn anh sao lại ở đây vào đêm hôm thế này?"
"Tôi ấy à... do không ngủ được."
Hắn chậm rãi trả lời câu hỏi của cô.
Thế là hai người một nam một nữ ngồi bên trong cửa hàng tiện lợi ăn sữa chua ngắm cảnh mưa đêm khuya.
Lâm Giản Nghi múc một muỗng sữa chua bỏ vào miệng, chợt phát hiện người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm thông qua sự phản chiếu của lớp cửa kính. Cô vội ho nhẹ một tiếng.
"Mà sao, anh không ngủ được vậy?"
Ánh mắt người đàn ông hơi khựng lại. Hắn trầm ngâm một lúc lâu.
Giản Nghi không biết có phải mình đã hỏi trúng chỗ không nên hỏi không.
"Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao."
Vu Kiệt Nham bỗng mỉm cười với cô, giọng đầy trầm ấm vang lên.
"Vì mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ phát bệnh vào ban đêm nên tôi ra ngoài đây để tránh cho mẹ kích động hơn."
"À, chắc cô không biết nhỉ. Chuyện mẹ tôi bị mắc bệnh tâm thần ấy."
Hắn cười hỏi.
Lâm Giản Nghi im lặng nhìn hắn.
Hồi lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói.
"Thời gian qua, chắc anh đã phải vất vả rất nhiều rồi."
Bản thân là con trai của một tên tội phạm nên bị người ngoài xa lánh, chán ghét. Một mình hắn còn phải chăm sóc cho người mẹ bị tâm thần. Nửa đêm nửa hôm vẫn phải một mình ngồi ở cửa hàng tiện lợi. Cô có cảm giác rằng hắn thực sự rất cô đơn, mệt mỏi nhưng không thể nói ra.
Vậy mà trước đây, Giản Nghi từng nghĩ không tốt về hắn.
Đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ nhìn cô, như mặt biển êm đềm không có sóng vỗ.
Chưa từng có ai hỏi hắn có vất vả hay không, có mệt mỏi hay không. Nhưng vì hắn là một người đàn ông nên hắn bắt buộc phải mạnh mẽ đứng vững để gánh vác tất cả trên vai mặc cho những ánh mắt khinh thường chĩa về phía mình.
Bên môi người đàn ông hơi cong lên, cao giọng nói.
"Tự nhiên tôi muốn được gặp mặt cha mẹ cô một lần."
Giản Nghi chau mày bất ngờ.
"Anh muốn gặp cha mẹ tôi để làm gì?"
"Tôi muốn tìm hiểu xem họ là người như thế nào mà có thể sinh ra một cô con gái vừa xinh đẹp vừa hiểu lòng người như vậy?"
Nụ cười của hắn càng trở nên ranh mãnh hơn.
Biết người đàn ông kia lại muốn trêu ghẹo mình, cô hắng giọng phủ nhận.
"Tôi chẳng phải kiểu thấu hiểu lòng người gì đâu. Mẹ tôi thường mắng tôi hay đa nghi vì nhạy cảm quá mức."
Vu Kiệt Nham chống cằm hướng về phía cô.
"Nhạy cảm cũng là một loại ưu điểm cô không biết sao? Vì nhạy cảm nên mới có thể nắm bắt tốt cảm xúc của người khác, cũng sáng tạo hơn những người bình thường. Tôi đoán cô đang làm công việc liên quan đến nghệ thuật phải không?"
"Phải, tôi là một nhiếp ảnh gia."
Cô đáp.
"Anh đoán giỏi đấy."
Giản Nghi nhớ hắn cũng từng đoán trúng nghề nghiệp của mình.
"Xem ra tôi đã đoán đúng rồi."
"Cô là một nhiếp ảnh gia."
Cặp răng hổ trẻ con lại bất ngờ xuất hiện trước lời khen của cô.
"Cặp mắt quan sát của tôi quả là rất tinh tường đúng không?"
"Tôi chỉ khen anh có một câu thôi, đừng vội tự mãn như thế."
Cô nhếch miệng bảo.
Hai người ngồi cùng nhau trò chuyện rất lâu rồi lại ngắm mưa bên ngoài. Khoảng nửa tiếng sau, Vu Kiệt Nham nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình rồi chợt quay sang hỏi cô.
"Cô có mang theo ô phải không?"
Lâm Giản Nghi vô thức gật đầu.
"Vậy có thể cho tôi đi chung về nhà được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...