Người Đàn Ông Ở Căn Hộ Kế Bên
Lâm Giản Nghi khui quà ra một lần nữa. Cô cầm trên tay những con búp bê Nga, cảm xúc cũng không giống như lần đầu tiên.
Cô thích loại búp bê này vì nó rất giống với con người, nguỵ trang bằng tầng tầng lớp lớp vỏ bọc. Ban đầu khi tiếp xúc với một người, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn thấy một lớp vỏ bọc ngoài cùng của họ, trông rất đẹp đẽ và to lớn. Nhưng tận sâu bên trong lại là thứ cốt lõi mềm yếu, tự ti hoặc cũng có thể là một thứ xấu xí, ích kỷ. Đó là lý do vì sao con búp bê nằm cuối cùng bên trong luôn được vẽ xấu nhất.
Cũng giống như việc cô vừa được nhìn thấy một khía cạnh khác của Ngô Hạo mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
Giản Nghi đặt hết tất cả những con búp bê lên kệ tủ rồi đi tắm rửa. Sau bữa ăn tối, cô liền ngồi vào máy tính làm việc. Vì buổi chiều cô về nhà trễ nên công việc cũng dồn lại nhiều hơn. Cả ngày hôm nay của cô diễn ra chẳng suôn sẻ gì cả chỉ vì cô đi trễ 20 phút mà kéo theo một đống hệ lụy đằng sau.
Lần trước Giản Nghi ngồi chỉnh sửa ảnh đến 9 giờ là xong hết, sau đó có thể thong thả nghỉ ngơi tắt máy đi ngủ. Còn giờ đây cô phải căng mắt ra nhìn vào màn hình vi tính đến gần 11 giờ đêm.
Lâm Giản Nghi uể oải vươn vai một cái. Cô tắt máy tính rồi đánh răng rửa mặt, dành thời gian chăm sóc da một chút. Giản Nghi lại trông thấy thùng rác trong bếp đã đầy nên quyết định đi vứt rác trước khi ngủ.
Cô vừa mở cửa ra đã bất ngờ trông thấy một người phụ nữ đứng trước cửa căn hộ bên cạnh bấm chuông. Giản Nghi rất nhanh nhận ra người đó là bà Kiều Khê. Trên tay bà ta còn đang cầm một hộp dâu tây.
Nhưng điều khiến cô phải chú ý là cách ăn mặc của bà ta. Bà Kiều diện nguyên một chiếc đầm ngủ bằng lụa, xẻ sâu giữa ngực. Phải nói rằng tuy bà ta đã có tuổi nhưng vóc dáng vẫn còn rất thon gọn.
Gần nửa đêm rồi, bà ta bấm chuông cửa căn hộ 117 để làm gì?
Cô cứ tưởng bà ta không thích Vu Kiệt Nham.
Chủ nhân căn hộ 117 nhanh chóng xuất hiện ngay cửa. Kiều Khê liền đưa hộp dâu tây tới cho hắn nhưng ánh mắt người đàn ông có vẻ hời hợt.
Giản Nghi đột nhiên nhìn thấy bà ta nắm lấy tay Vu Kiệt Nham khẽ vuốt ve ép hắn nhận đồ. Trong đầu cô liền nổi lên một luồng suy diễn mờ ám.
Vu Kiệt Nham nhanh chóng gỡ tay bà ta ra, đẩy hộp dâu tây về, bên môi vẫn là nụ cười lịch sự để xã giao.
Cánh cửa căn hộ 117 trong tích tắc đã đóng lại ngay trước mặt Kiều Khê làm cho bà ta hậm hực tức tối. Kiều Khê bỗng đảo mắt nhìn xung quanh, cũng may Giản Nghi đã nhanh chân rút vào trong căn hộ. Đợi sau khi bà ta về nhà rồi cô mới ra ngoài hành lang vứt rác.
*************
Do quay ngược thời gian nên công sức một tuần giảm được một ký thịt của Giản Nghi lại hoàn về như cũ. Cô vẫn không biết vì sao mình lại trở về quá khứ, còn trở lại đúng một tuần trước.
Tại sao không trở về lúc cô thi tốt nghiệp trung học chứ? Nếu trở lại lúc đó cô nhất định sẽ chọn đi du học ngành nhiếp ảnh.
Sáng nay, Lâm Giản Nghi phải ra ngoài chạy bộ. Vừa bước ra thang máy, cô đã chạm mặt Kiều Khê. Cô cũng đã lường trước được việc sẽ gặp mặt bà ta ở đây.
Kiều Khê vẫn hỏi thăm cô như lần trước, hỏi cô là người mới phải không rồi tự giới thiệu về mình. Hai người bước vào trong thang máy và gặp được bà Hạ ở tầng trên.
"Hôm qua tôi thấy cô ở trong thang máy nói chuyện với cậu Vu phải không?"
Nghe người bên cạnh hỏi, Giản Nghi chợt ngước mặt lên nhìn bà ta, hờ hững nhả ra một từ.
"Vâng."
"Có chuyện này, cô mới dọn đến đây nên chắc không biết."
Kiều Khê ẩn ý mở miệng.
"Cô đã từng nghe qua cái tên Vu Hàm chưa?"
Bà Kiều lại hỏi cô.
Giản Nghi không bất ngờ trước câu hỏi của bà ta.
"Ý bác nói đến tên sát nhân đã giết 10 người phải không?"
"Đúng vậy, Vu Kiệt Nham là con trai ông ta đấy."
Kiều Khê cao giọng nói ra.
"Cô không thấy ngạc nhiên à?"
Bà ta trông thấy cô vẫn bình thản không có chút phản ứng nào thì liền hỏi.
"À, vâng có một chút."
"Bởi tôi muốn nói với cô là để cô cẩn thận đề phòng cô gái trẻ à. Xã hội bây giờ không thể tin ai được đâu. Cô nên giữ khoảng cách với cậu ta."
Kiều Khê ra vẻ lo lắng cho cô, cẩn thận dặn dò.
Trong lòng Giản Nghi chỉ âm thầm cười mỉa mai.
"Bác nói đúng. Xã hội bây giờ đúng là không thể tin ai được."
Cô lặp lại lời nói của bà ta, còn nhấn nhá đầy hàm ý.
Tất nhiên bà Kiều không nhận ra.
Lúc này Hạ San mới bước lên xen vào cuộc đối thoại giữa hai người.
"Hai người đang nói tới Vu Kiệt Nham hả?"
"Phải. Tôi đang cảnh báo cô gái trẻ này nên cẩn thận một chút."
Kiều Khê nhanh miệng trả lời.
Sau đó, Hạ San tiếp tục kể đến chuyện Vương Ngọc Nhiên mất tích và cả chuyện con gái bà ta bị ai đó theo dõi cho hai người nghe.
"Có khi nào là cậu ta không?"
Bà Hạ cảm thấy Vu Kiệt Nham đáng nghi.
"Chắc không đâu."
Kiều Khê không cho là vậy.
"Sao lại không chứ? Cậu ta là con trai của kẻ sát nhân kia mà."
"Cháu nghĩ, chúng ta không nên đổ tội cho một người khi chưa có bằng chứng xác thực."
Giọng của Lâm Giản Nghi nhẹ nhàng vang lên khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên im ắng.
Hạ San thấy mọi người không đồng tình với mình thì có chút xấu hổ, không vui đáp.
"Thì tôi chỉ là đang nghi ngờ thôi mà. Ai cũng có quyền được nghi ngờ. Cô mới chuyển đến đây thì biết cái gì chứ?"
Bà ta nói thế rồi Giản Nghi cũng không buồn nói thêm. Chẳng lẽ cô lại đi tranh cãi với người lớn vừa mới gặp mặt lần đầu tiên?
Thang máy mở ra, Lâm Giản Nghi liền vừa vặn gặp lại Vu Kiệt Nham vừa đi mua hoa bên ngoài về. Những người khác nhanh chóng bỏ đi, chỉ còn lại mình cô.
"Chào buổi sáng."
Hắn nở nụ cười chào cô.
"Chào buổi sáng."
Cô bước ra khỏi thang máy.
Giản Nghi nhìn xuống bó hoa hắn đang cầm.
"Lại là hoa hồng sao?"
"Ừm, tôi thích hoa hồng nên sáng nào cũng phải mua một bó về trưng trong nhà."
Vu Kiệt Nham hứng khởi trả lời.
Một người đàn ông vừa thích nấu ăn lại vừa thích bày hoa.
"Cô đi đâu vậy?"
Người đàn ông hiếu kỳ hỏi.
"Tôi đến công viên chạy bộ. Dạo này tôi mập lên rồi nên phải giảm xuống vài ký."
Giản Nghi cũng thoải mái trả lời hắn.
Vu Kiệt Nham nghe thế ngay lập tức nghiêng đầu quan sát cô rồi chợt mỉm cười nói.
"Tôi thấy thế nào vẫn đẹp mà."
Lâm Giản Nghi động đậy hàng lông mi cánh quạt, khẽ hỏi.
"Anh luôn biết nịnh nọt phụ nữ như vậy à?"
Người đàn ông nhướn vai đáp.
"Tại sao tôi lại phải đi nịnh nọt một người hàng xóm chứ?"
Cô im lặng, không trả lời được.
Sau đó đôi môi mỏng hơi cong lên, bổ sung thêm một câu.
"Tôi chỉ nịnh nọt với người tôi thích... nịnh nọt thôi."
Vu Kiệt Nham đột nhiên ngắt nhịp giữa chừng khiến cho câu nói của hắn càng thêm ám muội.
Lâm Giản Nghi chợt có cảm giác người đàn ông này thật giỏi tán tỉnh phụ nữ.
"Tôi phải đi chạy bộ đây. Tạm biệt anh."
Người đối diện còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng cáo lui chạy mất biến.
Đọc full miễn phí tại enovel để ủng hộ tác giả
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...