Người Đàn Ông Của Tôi

Thư Tình và Trương Diệc Chu ngồi dựa trên băng ghế, bác sĩ Trương cầm chổi quét dọn một căn phòng khác rồi.

Trương Diệc Chu nhìn Thư Tình luôn nhăn mày, hòa nhã nói: “Hủ giáp là bệnh
nhỏ, không nghiêm trọng như cậu tưởng đâu, lqđ rùa sống lâu, không chết
dễ dàng như vậy”.

Thư Tình không nhìn hắn diễn đàn, lê quý đôn chỉ nói: “Cậu mau về đi, một lát nữa muộn ký túc xá sẽ đóng cửa”.

“Không có việc gì, dù sao cũng giống cậu”.

Thư Tình cảm giác như ông nói gà bà nói vịt, giọng nói có vẻ không kiên
nhẫn: “Giống nhau chỗ nào? Vì rùa của tôi bị bệnh nên tôi không thể về,
cậu thì vì cái gì? Rùa của cậu cũng bị bệnh sao?”.

Cô nhìn biểu
cảm của Trương Diệc Chu thì tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc này cô mới
nhớ là dường như cậu ta chưa lqđ bao giờ thấy cô khí thế bức người như
vậy. Đúng vậy, trước kia cô không phải người không nói lý như vậy, cho
dù là người huyên thuyên nhưng cô luôn miệng nói những lời nhu thuận
đáng yêu mà không phải là Thư Tình ngày hôm nay, mắng chửi người lqđ
không thô tục cũng khiến người lệ rơi đầy mặt.

Cô quay đầu đi, bình tĩnh lại nói: “Trở về đi, cậu cũng đã nói rồi, rùa sống lâu, không dễ chết, không cần lo lắng cho nó.

“Lo lắng cho nó?”. Trương Diệc Chu cười vài tiếng, gương mặt thanh tú nhiễm vài phần sắc thái động lòng người, lqd bình thường cậu ta nhìn đã đẹp
mắt, nhưng mà không hay cười, bây giờ cười lên, mi mắt như có gió xuân
ấm áp. Cậu yên lặng nhìn Thư Tình, hỏi cô: “Cậu cho rằng tớ lo lắng cho
nó?”.

Thư Tình nhìn cậu ta, không nói gì.

Giọng nói Trương Diệc Chu cũng mang lqd theo vài phần bất đắc dĩ không dễ nhận ra, cậu
nói: “Thư Tình, cậu là con gái, lớn như vậy, buổi tối lại không về
trường, còn định ngồi cả đêm ở tiệm internet, cậu nghĩ rằng tớ giống
cậu, lo lắng cho con rùa của cậu?”.

Thư Tình không ngờ cậu ta sẽ
nói như vậy, đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cậu không cần lo

lắng cho tôi, mọi người cũng đã trưởng thành cả rồi, tự mình có thể lo
cho mình. Tôi cũng lqđ không phải là Thư Tình ngày trước, mỗi khi gặp
chuyện đều vội vội vàng vàng không biết làm gì tìm đến gặp cậu”.

Cô nói rất bình tĩnh, sắc mặt Trương Diệc Chu cứng đờ, cậu ta thấp giọng hỏi: “Có phải cậu còn đang tức giận hay không?”.

Tức giận? Hơn năm năm rồi cậu ta còn hỏi cô còn tức giận hay không?

Thư Tình nở nụ cười, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, trên mặt lộ ra
biểu cảm mỗi lần đấu võ mồm với Dư lqd Trì Sâm: “Trương Diệc Chu, có
phải cậu cảm thấy chính mình rất giỏi không?”.

Cô hỏi với khí thế bức người, lần thứ hai Trương Diệc Chu thất thần.

Thư Tình tiếp tục cười nói: “Tôi nghĩ rằng chỉ có những người quan trọng
mới đáng để tôi nhớ ở trong lòng nhiều năm như vậy. Ví dụ như lúc Chu Ân Lai (*) chết, tôi nghe được sẽ treo cờ rủ tưởng nhớ ông ấy, động đất
mạnh ở Vấn Xuyên, tôi nghe sẽ nhớ đến địa chấn ở chỗ nào. Ngay cả lúc
Mạn Đức Lạp chết, lúc đó tôi đang nghe Quang Huy Tế Nguyệt mới thổn thức vài câu. Cậu cảm thấy cậu quan trọng như thế nào, đáng để tôi nhớ cậu
lâu như vậy, năm năm rồi vẫn còn tức giân cậu?”.

(*) Chu Ân Lai: http://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_%C3%82n_Lai

Trương Diệc Chu bị cô chất vấn nhíu mày, sau một lúc trầm mặc, cậu ta cười vài tiếng rồi nói: “Thư Tình, quả nhiên cậu đã thay đổi”.

Những lời
nói này nói với tư thái không nóng không vội, hiển nhiên cậu ta cũng
không giận, giống như đang giãi lqd bày một chuyện.

Thư Tình cười sáng lạn gật đầu: “Là người rồi sẽ thay đổi, từ cấp hai đến đại học
chẳng lẽ cậu không thay đổi? Hơn nữa, là người trải qua việc gia đình bị người khác phá hoại, cậu nghĩ xem ai mà không thay đổi? Phải là người
không chịu để tâm mới làm được? Đương nhiên, ba cậu qua đời lúc cậu còn
nhỏ, có lẽ không thân thiết, sau này không phải cha tôi lại qua nhà cậu, lqd giúp mẹ cậu bù lại những điều còn thiếu sao? Cuộc sống của cậu có
lẽ khá tốt, không thay đổi gì nhiều cũng bình thường”.

Trong lời
nói của cô có gai, nói cũng thoải mái hơn, cho dù tính khí của Trương
Diệc Chu tốt thì trên nét mặt cũng mất ý cười, cậu ta quay đầu lại nhìn

Thư Tình: “Tớ biết chuyện trước kia cậu rất khổ sở, nhưng mà đó là
chuyện của người lớn, không người nào không sai, muốn nói tiếp, thật ra
thì dì.......”.

Trương Diệc Chu muốn nói đạo lý với cô, nhưng Thư Tình thấy cậu ta nhắc đến mẹ thì không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta, một
chút ý cười cũng không có, lạnh lùng nói: “Được rồi, chúng ta không cần
ôn chuyện cũ, đều là chuyện trước kia, nhắc đến thì có nghĩa lý gì? Sai ở ai thì trong lòng người đó rõ ràng, cậu nói đó là chuyện của người lớn, bọn họ không so đo thì chúng ta so đo làm gì? Cậu đi đi, một mình tôi ở đây là được rồi”.

Sắc mặt Trương Diệc Chu cũng trầm xuống, diễn
đàn lê quý đôn giọng nói cũng không còn trầm tĩnh nữa: “Thư Tình, cậu
đừng có tùy hứng, tớ vì tốt cho cậu nên mới lưu lại, cậu là một cô gái
trẻ buổi tối mình ở lại, cậu có biết là có bao nhiêu nguy hiểm không?”.

Thư Tình thấy cậu ta lại bắt đầu thuyết giáo, cắt đứt lời của cậu ta: “Nguy hiểm hay không trong lòng tôi đã có tính toán, biết người biết mặt
không biết lòng cũng là do cậu dạy tôi, tôi không có ngốc như cậu nghĩ.
Phải đi thì mau đi đi, rùa của tôi bị bệnh, cần tĩnh dưỡng”.

Đúng lúc này cửa được mở ra, người đàn ông bước vừa Volvo xuống, vừa vào cửa đã nghe thấy lời kịch: “Rùa của tôi bị bệnh, cần tĩnh dưỡng”.

Trương Diệc Chu quay lưng lại với cửa, không biết Cố Chi đã tới, dằn tính nói
với Thư Tình: “Nếu chú Trang biết thì cũng sẽ lo lắng cho cậu,
cậu.....”.

“Thầy Cố!”. Thư Tình không để ý đến cậu ta, đứng dậy kêu một câu.

Trương Diệc Chu cũng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa. Cố Chi
giống như vừa ở hội nghị về, cả người khoác bộ tây trang đen, không hề
có nếp nhăn, tao nhã sạch sẽ. Anh đứng ở cửa, nới lỏng nút ở cổ áo, cổ
áo hơi mở, mang chút vẻ tùy úy.

Có lẽ Thư Tình cũng sửng sốt một
chút, cô không nghĩ tới sẽ nhìn thấy thầy Cố trong dạng đó, nhưng sau đó cô nghĩ đến chủ nhiệm bộ môn có nói thầy Cố có việc gấp, chắc là phải
đi họp hội nghị gì đó.

Ánh mắt Cố Chi nhìn vào Thư Tình một lát, lập tức đến trước mặt Thư Tình, cầm lấy nhà rùa: “Cho tôi xem”.


Thư Tình chạy nhanh đưa nhà rùa cho anh, sau đó quay đầu nói với Trương Diệc Chu: “Cậu đi đi”.

Trương Diệc Chu kiên trì nói: “Tớ chờ cậu”.

Trên gương mặt cậu ta lộ vẻ cố chấp, giống như trước kia, dường như khiến
Thư Tình nhớ tới cô đã từng yêu mến người thiếu niên này, làm đề vật lý
cũng thế, kéo đàn violon cũng vậy, vĩnh viễn đều cứng đầu nghiêm túc,
cẩn thận tỉ mỉ.

Thư Tình đứng lên, nghiến răng nói từng chữ:
“Trương Diệc Chu, cậu đừng ép tôi phải mắng chửi cậu! Cậu bảo cậu không
đi, vậy cậu nghĩ cậu là gì của tôi?”.

Hàng xóm? Anh trai? Bạn tốt ngày xưa? Mỗi một xưng hô đều khiến cô nghiến răng nghiến lợi.

Trương Diệc Chu đã từng thấy Thư Tình có thái độ lạnh lùng và địch ý như thế
một lần, đó là lúc hai nhà chính thức trở mặt, lúc đó Thư Tình liều lĩnh xông lên đánh đấm cậu, may mắn Trang Kính Vĩ đã ngăn cô lại.

Thư Tình đến bên cạnh cửa, kéo mạnh ra, lạnh lùng nói với cậu ta: “Cậu có đi hay không?”.

Trương Diệc Chu cũng là người cao ngạo, hôm nay đã có nhiều ngoại lệ vì cô,
nhìn thấy cô đuổi cậu như vậy, rốt cuộc mặt cũng tối sầm lại, bước ra
khỏi cửa.

Thư Tình đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía bàn, Cố Chi
đã cởi áo khoác , lấy áo bác sĩ khoác lên người, sau đó ngồi trên bàn
coi tình huống của Pound.

Thư Tình nhìn động tác của anh, anh chăm chú kiểm tra cho Pound, không khí chợt trầm mặc.

Hạ thấp chân đèn, Cố Chi chuyên chú, nghiêm túc, cẩn thận, ngón tay thon
dài cầm cái nhíp, nhẹ nhàng nhìn qua những phần hư trên bụng Pound,
khuôn mặt trầm tĩnh. Anh dường như không thấy vừa rồi Thư Tình gương
cung bạt kiếm với Trương Diệc Chu, chỉ bình tĩnh làm chuyện của bản
thân, không quan tâm những sự việc bên cạnh mình.

Thư Tình đang
không biết giải thích chuyện của Trương Diệc Chu thế nào nên xấu hổ,
thấy anh ngồi như không nghe thấy thì cũng dịu đi một chút.

Qua
một lúc lâu anh mới nói: “Bị lây nhiễm một chút, tạm thời không cần phải khoét chỗ đó xuống, lấy thuốc tím lau qua một chút, sau đó lại bôi

thuốc”.

Nói xong, anh đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, nói mấy
câu với bác sĩ Trương, Thư Tình bỗng nhiên không biết phải làm sao, cũng may anh đi một lát rồi quay lại, cầm một cái chai màu lá cọ, lại ngồi
xuống.

Thư Tình nhìn anh đổ thuốc tím vào một dụng cụ, sau đó thả Pound vào, vội hỏi: “Đau không?”.

Đọng tác trên tay Cố Chi dừng lại: “Em đang hỏi tôi hay là hỏi nó?”.

“... ......”. Thư Tình trầm mặc.

Cố Chi đưa nhà rùa cho cô: “Cầm lấy rửa đi, về sau phải chăm dọn phòng, đừng để vi khuẩn lưu lại”.

Thư Tình yên lặng cầm nhà rùa đi rửa, vừa nghĩ, thầy Cố hình như sai cô làm việc rất tự nhiên, lần trước là đi lấy nước, lần này là rửa nhà rùa....

Đang nghĩ thì Cố Chi nói một câu: “Một lần không đủ, phải rửa vài lần”.

Thư Tình đang định đóng vòi nước, tay cứng đờ, lại theo lời anh rửa thêm
vài lần. Đợi đến khi cô hoàn thành trở lại trước bàn, Cố Chi đã lấy
Pound ra khỏi dụng cụ, thuốc cũng được bôi tốt, còn dùng băng gạc thay
cho nó.

Hình như Pound hơi đau, bốn chân quơ loạn, Thư Tình muốn
hỏi có phải thuốc có phản ứng gì không, nhưng nhớ tới câu “Em hỏi tôi
hay hỏi nó” của thầy Cố, đành cắn môi âm thầm cầu nguyện thầy Cố nhẹ
nhàng một chút.

Sau khi Cố Chi đã băng bó tốt, ngẩng đầu nhìn Thư Tình: “Đây là đâu?”.

“Hả?”. Thư Tình sửng sốt một chút, không hiểu vì sau anh lại hỏi vấn đề đó.

Cố Chi lặp lại hỏi: “Đây là đâu?”.

“..... Bệnh viện”.

“Cũng biết đây là bệnh viện sao”. Anh đặt Pound vào trong nhà rùa, liếc nhìn
Thư Tình một cái, “Vậy thì để ý biểu cảm của em một chút”.

Cố Chi thấy biểu cảm mờ mịt của Thư Tình thì nhẹ nhàng nói: “Biểu cảm của em
hoảng sợ như thấy tên đồ tể, đối với bác sĩ thì đây không phải là một
kinh nghiệm đáng nhớ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận