Giấy viết thư là loại giấy đơn giản nhất, trên ô vuông màu lam nhạt là người viết thư, chữ viết tự nhiên khí khái.
Thư Tình:
Sau khi em ngủ, anh đã nghĩ thật lâu để làm sao nói cho em chuyện này, lại
cảm thấy điểm yếu của ngôn ngữ không thể nào nói hết tình cảm như anh
nghĩ, cho nên cuối cùng anh lựa chọn cách này: Anh chỉ nói mà em thì chỉ nghe.
Có lẽ em không biết sau khi em ngủ đã nói mớ, khàn giọng
nói em không muốn rời khỏi công ty, em không làm gì sai. Mà anh vốn nên
nói cho em biết xã hội tàn nhẫn ở chỗ mọi người sẽ không căn cứ thành
tích của em mà quyết định giá trị cá nhân của em, nhiều khi, năng lực
cao không địch lại tâm trí thành thục, thành tích nổi bật không bằng mưu lược cao thâm —— nhưng điều này đồng thời cũng là chỗ mâu thuẫn của
anh. Một mặt anh hi vọng em có thể nhanh chóng thích ứng với xã hội này, đủ kiên cường để đối chọi với tất cả đả kích ngăn trở, nhưng một mặt
anh lại hi vọng em có thể giữ nguyên bộ dạng bây giờ, đối với thế giới
này và mỗi người bên cạnh em đều có sự mong chờ và thiện ý.
Anh
nghĩ anh càng sợ thế giới không công bằng này hơn thế giới công bằng của em, hoặc là từng trải qua mong muốn còn tàn khốc hơn em.
Anh đã
từng là thầy của em, đứng trên bục giảng dạy em làm thế nào thể hiểu
biết một ngôn ngữ, bây giờ thoát khỏi thân phận thầy giáo, anh chỉ là
một người đàn ông bình thường, cùng em chia sẻ hỉ nộ ái ố, vì vậy anh
cũng trở nên không đủ khách quan, do dự bất định.
Nếu như trước
kia, anh sẽ không do dự nói với học sinh của mình, nếu muốn nắm giữ cuộc sống của mình thì phải học được cách đối xử chính xác của thế giới này, bất kể là bầu không khí không lành mạnh hay là bề mặt vẻ vang, đều phải sáng tỏ trong lòng, hơn nữa còn phải học thích ứng với nó.
Anh ở trong phòng sách đọc quyển sách em đã từng đọc qua, xem bộ phim em đã
từng xem qua, nhớ tới em đã từng chờ mong trong lòng nói với anh về
tương lai của em như thế nào, cùng với con đường tràn ngập hi vọng và
ánh mặt trời trong miệng em, anh đột nhiên cảm thấy không biết theo ai.
Anh hi vọng em từ một đứa bé sẽ trở thành một người lớn thành thục, rồi
lại có lòng riêng không muốn thấy em mất đi bộ dạng ngây thơ và sáng rực rỡ. Vì vậy, anh bắt đầu tự hỏi mình, anh phải làm thế nào mới có thể
bảo vệ em đồng thời giữ lại được niềm mong chờ và tín ngưỡng của em.
Tha thứ cho anh vì tới giờ vẫn không nghĩ ra một phương pháp xử lý vẹn
toàn, bởi vì cuối cùng anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có lúc lực bất tòng tâm. Cái gọi là thầy giáo cũng chỉ ở trên phương diện
học thức, mà khi rời khỏi trường học, anh cũng chỉ là một người thường,
chỉ có thể lựa chọn cùng em chung bước tiến hoặc lùi, dù là không cách
nào giúp em ngăn cản những mưa gió nhưng ít nhất anh sẽ đứng bên cạnh
em, không chùn bước.
Cuối cùng, anh nhớ rõ em từng nói một câu trong giờ thuyết trình ngoại ngữ:
The world has opes heart of light in the m. e out, my heart, with thy love to meet it.
(Thế giới đã mở ánh sáng vào lòng ta, xuất hiện trong trái tim ta, mang theo tình yêu gặp gỡ cùng anh)
Trên thế giới này có vô số công việc, vô số cơ hội, vô số khó khăn và thất
bại mai phục ở phía trước, vô số bước ngoặt và thời cơ chờ ta ở giao lộ.
Nhưng trên thế giới này chỉ có một Thư Tình, cho dù cảnh ngộ có thay đổi như
thế nào, anh cũng hi vọng em luôn dũng cảm không sợ hãi, giống như ban
đầu, là mặt trời nhỏ sáng lấp lánh, mang theo tình yêu của em đến cả thế giới.
Cố Chi.
Sáng sớm mặt trời chiếu sáng vào phòng
khách, gió xuân ấm áp thổi bay chiếc rèm màu xanh đậm, vì vậy ánh mặt
trời chiếu rọi vào sàn nhà tạo ra những ánh sáng vàng lung linh.
Vào buổi sáng sớm đẹp đến nỗi khó có thể miêu tả lại được, Thư Tình khóc không thành tiếng.
Khi cô đang ngủ say, bên người lại có một người vì lo lắng mà không ngủ
được, mang theo những cảm xúc nặng trịch, anh đi qua đi lại trong phòng, như phụ huynh lo cho đứa con.
Khi cô nói mớ, anh nhớ lại tất cả
những lời nói trẻ con của cô, sau đó trầm mặc trong đêm dài đằng đẵng,
nghĩ xem phải làm thế nào giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn.
Mà
khi cô hồn nhiên chưa phát giác ra anh đang làm những gì cho cô, anh đã
ngồi dưới ánh đèn vàng, cẩn thận cầm bút viết nên tâm tình của anh,
thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sự luống cuống và vô lực của một người
đàn ông, và anh hi vọng cô sẽ giữ vững được sự mong chờ tốt đẹp.
Cố Chi, em rất may mắn khi gặp anh.
Thư Tình ngồi dưới ánh mặt trời, cẩn thận gấp lá thư này lại, sau đó ôm vào trong lòng cực kỳ lâu.
Cô biết rõ, trong lá thư không tính là dài này, cất giấu tấm lòng kín đáo nhưng không hề giữ lại của người đàn ông.
*
Thư Tình mặc bộ váy áo màu xanh xuất hiện trong công ty thì có rất nhiều người híp mắt dò xét cô.
Trong một nơi bận rộn không biết mệt mỏi, tất cả mọi người đều mặc bộ đồ công sở trắng đen, mà cô giống như người ngoài hành tinh xâm lấn vào trong
lãnh địa của bọn họ.
Thư Tình cầm phong thư từ chức, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa ở cuối hành lang, lễ phép gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói của người đàn ông kia luôn trầm tĩnh ôn hòa như vậy, mang theo ôn dịu hiền hậu tốt đẹp lừa đời.
Mà khi Thư Tình đưa phong thư trắng tinh tới, Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đơn từ chức.”
“Ai bảo cô giao tới?”
“Cẩn tuân ý chỉ của tổng giám, tiểu nhân cung kính bị đuổi ra ngoài.”
Trình Ngộ Sâm nheo mắt nhìn Thư Tình, miễn cượng tựa lưng vào ghế ngồi, cười
như không cười nhìn qua cô: “Ý chỉ? Có vẻ như ngữ văn học không tốt rồi, không biết ý chỉ là miêu tả phụ nữ?”
(*ý chỉ: là mệnh lệnh của hoàng thái hậu hoặc hoàng hậu)
Thư Tình cười chân thành: “Tổng giám lo lắng quá rồi, tôi học ngữ văn rất khá.”
“Vậy ý của cô là ——” âm cuối thoáng cao lên.
Cô nói như chém đinh chặt sắt: “Cổ nhân có câu, độc nhất là lòng dạ dàn
bà, tôi thấy tổng giám có dung mạo đàng hoàng, diện mạo bất phàm, nhưng
lòng sắt đá còn độc hơn cả bọ cạp rắn rết, dùng ý chỉ trên người anh là
thích hợp hơn hết.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lát, thưởng thức
phong thư trong tay: “Vốn định nói cô hiểu lầm ý của tôi, cầm thư trở
về, nhưng nghe qua lời của cô, tôi cảm thấy công ty tôi đúng là quá nhỏ, không chứa nổi đại phật như cô. Lời nói sắc bén như thế, cô có thể suy
nghĩ tham gia vào phòng luật sư tầng 16, theo tôi được biết, bọn họ đang tuyển người.”
Thư Tình bắt được từ mấu chốt: “Cái gì gọi mà hiểu lầm ý của anh?”
Trình Ngộ Sâm nhướng mắt nhìn cô: “Khi nào thì tôi nói muốn cô trình đơn từ chức?”
Thư Tình nhất thời ngơ ngẩn rồi lại nhớ rõ anh từng nói với cô, cô không
thích hợp vị trí này, sau đó gọi điện cho Ngô Du đưa tư liệu của cô
tới... Không phải muốn cô từ chức thì là có ý gì?
Cả văn phòng
yên tĩnh, Trình Ngộ Sâm nói: “Tôi nói là cô không thích hợp với vị trí
này, cô cho rằng đó là muốn khai trừ cô?” Anh rút trong cặp hồ sơ vài
tài liệu, mặt không đổi đưa cho cô.
Văn kiện của tổng bộ New Direction, thuyên chuyển công tác tới Thượng Hải gửi đi.
Thư Tình giật mình đứng nguyên tại chỗ, không nói nên lời.
Mà Trình Ngộ sâm vuốt vuốt mi tâm, có vài phần mệt mỏi, trong giọng nói
cho chút bất đắc dĩ: “Một phiên dịch viên ở Thượng Hải vừa từ chức, tổng bộ hy vọng có thể nhận được một người từ phía chúng ta qua đó. Lý Vũ
Đình và Trần Tử Hào rất quen thuộc với công việc bên này, phái quá đó ít nhiều sẽ có ảnh hưởng tới chúng ta, hơn nữa bọn họ đều lập gia đình ở
thành phố A, sợ là cũng không muốn đi thượng Hải, cho nên tôi cảm thấy
cho cô suy nghĩ về cơ hội này.”
“Tại sao lại là tôi?”
“Hoàn cảnh nơi này vô cùng phức tạp, không thích hợp với cô, bên Thượng Hải
chỉ và văn phòng phiên dịch văn kiện, chỉ có một vị trí, áp lực không
lớn, hoàn cảnh cũng khá đơn thuần.”
“Không phải, ý của tôi
là....” Thư Tình vê tờ giấy trong tay, từ từ ngẩng đầu nhìn người đàn
ông lạnh như băng hôm trước còn khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô khó có thể
tiêu hóa anh ta đột nhiên lại thay đổi như vậy: “Cơ hội tốt như vậy, tại sao lại cho tôi? Không phải tôi đã làm trái với quy định của công ty
sao, suýt nữa... suýt nữa làm hỏng một hợp đồng....”
Trình Ngộ Sâm nhíu mày: “Suýt nữa làm hỏng một hợp đồng? Xin lỗi, có vẻ cô quá coi trọng mình rồi.”
“.....”
Trong lúc cô mờ mịt luống cuống, anh ta đeo kính mắt: “Trong công việc cho
tới bây giờ không hề có người nào không mắc sai lầm, mỗi người đều phạm
sai lầm, sẽ bị mắng, thậm chí sẽ phải chịu trách móc nặng nề và đả kích
mạnh. Nếu như cô làm hỏng việc thì cấp trên của cô mắng cô, chửi cô, đó
làm cảm thấy cô còn có thể cứu được. Nếu như ngay cả mắng chửi cũng
lười, thì đó mới là ám hiệu cô có thể trình đơn từ chứ rồi, nếu không cô nghĩ tôi vì cái gì mà mắng cô?
“Tôi cũng đã từng phạm phải sai
lầm như cô, cấp trên không bỏ qua tôi cho nên tôi cũng cho cô một cơ
hội, hy vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.”
Anh đang nói láo.
Nói cho cùng, anh không phải giúp cô không lý do.
Bởi vì Thư Tình không biết, quyết định đổi đi nơi công tác này, tự Trình
Ngộ Sâm phải đi Thượng Hải, mà người gọi là phiên dịch văn kiện cũ là
cấp dưới trực thuộc anh.
Trình Ngộ Sâm rất rõ ràng, mình không
phải là thiếu niên xúc động vừa gặp đã yêu, nhưng trên người Thư Tình có một phẩm chất đặc biệt hiến anh vừa hâm mộ vừa khát vọng, là loại từ
nhỏ đã được che chở vô cùng hạnh phúc và ngây thơ dại khờ hy vọng về
tương lai vô điều kiện.
Bên cạnh anh toàn là những người chuyên
nghiệp trong kinh doanh, bởi vậy anh không có lý do, anh khát vọng giữ
người đặc biệt này lại bên người.
Chẳng qua chỉ là nhất thời xúc
động, khát vọng thực hiện thôi, mà ở vào vị trí này của anh, đương nhiên cũng có tư cách tùy tiện làm theo ý một cách nào đó.
*
Thư Tình cầm văn kiện, trong đầu loạn cả lên, chỉ cảm thấy toàn bộ đều khiến cô có chút không hiểu.
Từ khi cô tới New Direction, cuộc sống dường như trở nên khúc chiết ly kỳ, cuộc sống cũng nhanh hơn, tình hình cũng nhanh hơn.
Tiếc là.... sau khi tiêu hóa xong, cô kiên định trả văn kiện về, lắc đầu: “Tôi không đi.”
Trình Ngộ Sâm nhắm mắt lại, như là không tin sẽ có người không biết tốt xấu
cự tuyệt cơ hội mà rất nhiều người mơ ước, nhưng anh kiềm chế, cuối cùng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Vì sao?”
Chỉ tiếc, còn chưa kịp đáp
lại, điện thoại của Thư Tình đột nhiên vang lên, cô hơi áy náy, khi nhìn rõ chữ “Mẹ” trên màn hình thì tắt điện thoại, đang muốn trả lời thì
điện thoại lại vang lên.
Cô tắt máy liên tục hai lần nhưng Thư
Tuệ Dĩnh vẫn kiên trì gọi tới, Thư Tình vốn muốn tắt lần nữa nhưng lại
đột nhiên nhớ ra cái gì, cả người cứng đờ tại đó.
Trình Ngộ Sâm nói: “Có lẽ có chuyện gì gấp, cô mau nghe đi.”
Mà cô ngay cả bước chân cũng không thể bước, yên lặng đứng tại chỗ, mãi
sau mới đi ra ngoài cửa, cố gắng khắc chế lo sợ bất an trong lòng, cúi
đầu bắt máy: “Alo?”
Ở đầu dây bên kia, Thư Tuệ Dĩnh dù cố gắng
nhưng giọng nói vẫn gấp gáp: “Thư Tình, tranh thủ thời gian về, ông
nội... ông nội sắp không được.”
Dự cảm đã trở thành sự thật.
Trong nháy mắt, Thư Tình cảm thấy linh hồn bị mất đi.
Cô cắn chặt răng đứng ngoài cửa, vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích,
mà Trình Ngộ Sâm đã nhận ra có gì đó không tốt từ bóng lưng cứng ngắc
của cô, anh nhanh chóng đi ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô từ từ ngẩng đầu, trên mặt trắng bệch một mảnh, trong mắt là thần sắc ẩn nhẫn.
Rốt cuộc ngày này cũng phải đến.
Giống như lẩm bẩm, cô cố gắng bình tĩnh, giải thích nói: “Bệnh tim của ông nội tôi tái phát, sợ rằng sắp không được.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lát, giống như đang suy nghĩ khi nào cô sẽ ngã
xuống, cuối cùng anh cầm tây trang, bước vào nhà: “Đi thôi, tôi đưa cô
đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...