Người Đàn Ông Của Tôi

Đêm yên tĩnh, hai đầu điện thoại di động, hai người nín thở nhìn màn hình chói mắt.

Trong nháy mắt đó, Cố Chi như tìm được sự xúc động khi còn trẻ, đầu ngón tay dường như không nghe lời đè lên một chút những suy nghĩ trong đầu từ trước đế nay, ví như anh yêu thích cô, ví như anh dường như có thể coi là tâm tình động lòng.

Nhưng trong thân thể còn một lực lượng mạnh mẽ hơn khắc chế nỗi xúc động của anh, giọng nói tỉnh táo đó lý trí hỏi anh: Anh đã quên những gì Lý Tuyên Nhiên nói sao?

Cô còn trẻ, còn chưa được hiểu rõ động tâm chân chính và tình yêu say đắm, rồi cô chỉ lệ thuộc vào sự quan tâm và bảo vệ của anh.

Cô còn ngây thơ, còn sống trong hoàn cảnh cần người khác công nhận, người bên cạnh thấy thế nào, cô ấy nghĩ thế nào, anh vô cùng để ý.

Lý Tuyên Nhiên đã nói với anh, “Cậu còn rõ hơn tớ, trong thời gian ngắn quyết định sai lầm sẽ có hậu quả gì?”.

Anh đương nhiên biết, hậu quả chính là anh đã vĩnh viễn rời đi bàn mổ mà anh đã không ngừng nỗ lực, không bao giờ.... cầm dao giải phẫu lên lần nữa.

Trong một đêm, một dao đã chặt đứt mối liên hệ giữa thực tế và ước mơ, nói không đau là giả.

Một người xưa nay vẫn tỉnh táo trầm ổn nhưng bởi vì một tin nhắn của Thư Tình mà thất thần hồi lâu, lông minh cũng hơi rung động.

Cuối cùng anh nhắn một cái tin nhắn như vậy.

“Yes, I am. And I always be your Mr. Tietjens, a good teacher in spirit and a good friend in life”.

Đúng vậy, bất kể là bây giờ hay tương lai, tôi vẫn sẽ là Mr. Tietjens, thầy giáo trên tinh thần và là bạn bè trong cuộc sống.

Hơi thở Thư Tình khi nhìn thấy tin nhắn thì dừng lại trong nháy mắt.

Trái tim treo giữa không trung chao đảo thật lâu, bồi hồi khi anh đọc tin nhắn, rốt cuộc vẫn phải nặng nề rơi xuống.

Anh nói anh vẫn sẽ là thầy của cô, là bạn bè của cô, lại không phải là hai từ mà cô muốn.

Màn hình điện thoại di động sau khi sáng được mười mấy giây, chợt tối đi. Tay của cô buông thõng để mặc cho điện thoại di động rơi vào ngực, lớp vỏ kim loại lạnh như băng dính vào da, mang đến một trận lạnh lẽo.

Cô nhớ tới đêm khuya đó, Cố Chi không ngại xa ngàn dặm vượt qua khoảng cách hai thành phố, trong lúc cô thấy bất lực nhất, anh tìm được cô, cô không tưởng tượng được một người cao cao tại thượng sao lại đối tốt với cô như vậy, tốt đến nỗi cô không thể dời tầm mắt, chỉ cần được ở nhiều bên cạnh anh thêm một giây, cô cũng cảm thấy trái tim mình sáng lên.


Dư Trì Sâm nói: “Có người thoạt nhìn cao cao tại thượng, nhưng đợi đến khi cậu tiếp xúc lại có cảm giác thật ra người đó cách cậu rất gần rất gần. Người đó đối tốt với cậu, trong lòng cậu cảm kích, người đó ưu tú như vậy, cậu sinh lòng kính ý, thật ra điều này cũng rất bình thường. Nhưng cậu cũng phải biết, người đó không chỉ tốt với mình cậu mà đối tốt với tất cả mọi người, thậm chí tốt với cả người xa lạ”.

Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không tin điều này, cô lại cầm quyển sách tiếng Pháp và bộ phim Anh tự hỏi mình, người nào mà vì lòng tốt lại làm nhiều thế này?

*

Trên thế giới, chuyện thống khổ nhất không phải sinh ly tử biệt, mà là ngày hôm qua tỏ tình bị cự tuyệt, hôm nay lại vội vã đối mặt, còn phải nhìn không chớp mắt, tiếp nhận sự lăng trì trong lòng.

Thư Tình giãy giụa suốt một ngày, cuối cùng trong bữa cơm tối uể oải nhờ Tần Khả Vi chuyển lời với Cố Chi là cô ngã bệnh, tiết tiếng Pháp buổi tối không đi được.

“Ngã bệnh?”. Tần Khả Vi kinh ngạc quan sát cô, “Tại sao tớ lại không nhìn ra?”.

Dư Trì Sâm lập tức lên tiếng: “Bệnh thần kinh thì không có cách nào nhìn bằng mắt thường”.

Thư Tình cúi đầu tìm trong bàn anh một lúc lâu, tìm một miếng mỡ heo đưa cho cậu ta, “Đây là tâm ý của tớ”.

Nếu như nó chỉ mập thôi không nói, Dư Trì Sâm vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận, vấn đề là nó còn có một cọng lông còn chưa rút ra.

Tóm lại, từ khi lớp tiếng Pháp mở ra tới nay, lần đầu tiên Thư Tình vắng mặt.

Cố Chi đứng trên bục giảng nhìn chỗ trống vô cùng nổi bật ở hàng đầu tiên, trong lòng trầm xuống.

Khi giảng bài hơn mười phút, anh nhân lúc mọi người vùi đầu ghi chép bài, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rõ ràng là cô sẽ không tới.

Sau khi tan lớp, Tần Khả Vi đang thu dọn đồ đạc, thấy Cố Chi ở ngoài, vội vàng cầm túi sách đuổi theo, “Thầy Cố, chờ một chút”.

Cố Chi xoay người lại, nghe cô cười nói: “Thư Tình ngã bệnh, nhờ em xin thầy cho bạn ấy nghỉ”.

“.... Ngã bệnh?”. Ngữ khí của anh nhàn nhạt, khẽ nhíu mày, bộ dạng không tin tưởng lời nói này lắm.

Tống Dư đang đi ra ngoài chợt xoay người lại, kinh ngạc hỏi Tần Khả Vi: “Thư Tình bị bệnh?”.

Tần Khả Vi liếc nhìn Cố Chi một cái, hết sức nghiêm túc gật đầu: “Vừa cảm mạo, vừa nóng rần lên, suýt nữa thì nằm trên giường không dậy được”.


Cố Chi về phòng làm việc trước cầm một ít tài liệu, sau đó mới ra ngoài bãi đỗ xe, lúc đi trên đường dành riêng cho người đi bộ thì không ngờ thấy Tống Dư đang đi ở ven đường mặc cho gió lớn.

Cậu ta thổi khí vào hai bàn tay đông cứng, sau đó đi vào tiệm thuốc, vừa nói chuyện với nhân viên cửa hàng, vừa cúi đầu nhìn thuốc trong tủ kính.

Cố Chi trầm mặc lái xe trên đường, trong chốc lát mở nhạc lên, đĩa nhạc tiếp tục vang lên những bài hát lần trước chưa nghe hết. Bên trong xe chợt vang lên giọng hát của Keren Ann, là bài “Jardin d' hiver” mà Thư Tình đã nghe khi lần đầu ngồi trên xe anh.

Sắc mặt anh cứng đờ, anh tắt nhạc đi, đeo tai nghe lên.

Điện thoại di động vang lên, Thư Tình đang làm bài tập tiếng Pháp ngẩn người, tay chân luống cuống cầm điện thoại lên nhìn, vừa thấy ba chữ Thầy Cố thì bị dọa sợ.

Trong lòng hoảng hốt, cô ấn nút tắt.

Không có mặt mũi gặp người, biện pháp tốt nhất chính là giả chết!

Chỉ tiếc sau khi Tần Khả Vi trở về, cực kỳ nghiêm túc lôi cô đi lượn quanh sân thể dục.

Thư Tình lắc đầu, “Bên ngoài lạnh lắm, tớ không muốn đi ra ngoài, ở trong phòng ngủ xem phim không được sao?”.

“À, vậy tớ sẽ gọi điện cho thầy Cố nói là cậu không bị ốm, còn có tinh thần xem phim”.

“Không đi sao?”. Tần Khả Vi bắt đầu mò điện thoại di động, “Số điện thoại của thầy Cố là bao nhiêu? Để tớ tìm một chút ——”.

Thư Tình nhanh chóng đè lại tay của cô, “Trước khi ngủ tại sao không vận động một chút? Đi, lượn quanh sân thể dục!”.

Kết quả, cuối cùng vẫn bị Tần Khả Vi biết hết, hai người chung sống sớm chiều đã lâu, chỉ một ánh mắt một động tác là có thể bị đối phương nhận ra tâm tình biến hóa dù là nhỏ bé nhất. Tần Khả Vi biết Thư Tình có gì đó không đúng, lại không ngờ nguyên nhân như thế.

“Vậy cậu định thế nào? Tiếp tục cúp cua sao, học kỳ này không đi học tiếng Pháp hả?”.

“Làm sao có thể? Học phí nộp nhiều như vậy, không đi lãng phí....”.

“.....”. Tần Khả Vi nhịn, “Biết rõ thầy là thầy giáo, cậu là học sinh, một khi bị cự tuyệt thì càng tăng thêm lúng túng, cậu vậy mà cũng có lá gan tỏ tình, có lúc tớ thật sự nghi ngờ lúc tựu trường có kiểm tra sức khỏe hay không, hay lúc rút máu cũng rút luôn cả đầu óc đi rồi?”.


Một vòng lại một vòng lượn quanh sân thể dục, một lần lại một lần nghe Tần Khả Vi càu nhàu.

Tần Khả Vi nói, “Được rồi, đừng có làm mất mặt xấu hổ, tớ đã sớm nói thầy Cố đối tốt với cậu như vậy là không bình thường, cậu lại nghĩ rằng thầy là người hấp dẫn sự ái mộ của nữ sinh là thầy giáo tốt. Người sống cả đời, ai mà không yêu phải mấy tên khốn kiếp như vậy?”.

Mặt Thư Tình bị đông cứng, hốc mắt và đáy lòng cũng nóng lên.

Cô cúi đầu nhìn đường chạy dưới chân, nói thật nhỏ: “Không phải vậy, là do tớ còn chưa đủ tốt, còn chưa đạt tới trình độ có thể chạy song song với thầy ấy”.

Tần Khả Vi trầm mặc.

“Nếu như tớ đủ cố gắng, đủ ưu tú, cho đến lúc đó lại lần nữa nói ra lòng tớ với thầy ấy, có lẽ sẽ khác”.

“Cho nên... cậu còn chưa từ bỏ ý định sao?”.

“Tớ là cái loại người không nghị lực đó sao?”. Thư Tình hít sâu một hơi, xoay đầu lại cười với Tần Khả Vi, “Dù sao thất tình ấy à, điều chỉnh là cần thiết, buổi hôm sau tớ nhất định sẽ đi học!”.

*

Thư Tình nói được làm được, tiếng Pháp buổi tối ngày thứ tư cô vẫn đến học, vậy mà, nhưng mà, chỉ là....

Biểu hiện hơi kỳ lạ.

Từ lúc Cố Chi đi vào phòng học, cô bắt đầu chuyên chú đọc sách, khi Cố Chi nói nội dung trên sách học, cô lại nhìn bài tập không chớp mắt, khi phải xem PPT (trình chiếu Powerpoint) thì cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình lớn, cực kỳ chăm chú.

Thỉnh thoảng Cố Chi nhìn về phía cô, cô làm như không thấy. Bất kỳ người nào hoặc vật nào trong phòng học đều ở trong phạm vi tầm mắt của cô, ngoại trừ Cố Chi.

Buổi học cứ như vậy qua đi, cô biểu hiện rất tốt, anh không có lời nào để nói.

Tiếng chuông vừa vang lên, Tống Dư từ hàng sau nhanh chóng đi tới trước bàn Thư Tình, nhe răng cười một tiếng, “Khỏi rồi?”.

Thư Tình vội vàng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, tớ còn chưa cảm ơn cậu hôm đó đưa thuốc, hiệu quả rất tốt, tớ lập tức vui vẻ lại rồi”.

Cô nói láo mặt không đổi sắc tim không nhảy, cô không hề uống, nói gì đến hiệu quả trị liệu tốt?

Ngày đó cô xin nghỉ ốm, buổi tối có một bạn nữ ở phòng bên chơi khá tốt với Tống Dư, ôm một túi thuốc cảm mạo và thuốc hạ sốt tới phòng ngủ, nói là Tống Dư đưa.

Thư Tình giật mình, nhắn tin cho Tống Dư, Tống Dư nhanh chóng đáp lại, nói là trước kia lắm mồm, nói chuyện Cố Chi đưa cô về trường, lần này coi như cậu ấy xin lỗi


Thuốc kia cô vẫn còn đang bày trên bàn, cả một túi thuốc, trị cảm mạo và hạ sốt đều có.

Tống Dư nói, “Hết là được, sau này chú ý nhiều một chút, trời lạnh rất dễ ốm”.

Thư Tình liên tục nói cảm ơn, Tống Dư nhìn bộ dạng của cô thì ngượng ngùng, nói thuốc kia không phải cố ý đi mua, trước đó vài ngày cậu cũng bị bệnh, mua một đống thuốc về dùng, lần này vừa đúng đưa cho cô.

Cố Chi cất sách trên bục giảng, chậm chạm không rời đi, nghe hết lời của hai người đứng hàng thứ nhất nói.

Trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại từ từ trầm xuống.

Tối hôm đó chính mắt anh nhìn thấy Tống Dư đi mua thuốc, những thuốc kia có phải đã dùng hay không, trong lòng anh biết rõ.

Thư Tình đương nhiên cũng nhận ra Cố Chi chưa đi, chỉ đành nói chuyện tiếp với Tống Dư, chỉ sợ Cố Chi sẽ tới tìm cô.

Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tôt để thẳng thắn gặp anh, cô bị cự tuyệt nên trong lòng có chút tự ti, làm gì có chuyện dễ dàng giả bộ không có chuyện gì xảy ra?

Cô nói giỡn với Tống Dư, “Lần trước hiểu lầm cậu truyền tin đồn, mắng cậu một trận, lần này còn phiền toái cậu đưa thuốc, bạn học Tống Dư, những người lấy ân báo oán như cậu thật sự là kiểu mẫu cho tớ học tập!”.

Tống Dư mừng rỡ cười không ngừng, nở nụ cười đầy vui vẻ, “Làm mẫu cũng được, nếu cảm thấy thiếu tớ thì mời tớ ăn cơm là được”.

“Tớ là người nghèo, làm sao mời được anh nhà giàu đẹp trai hả?”.

“Lần đầu được khen là anh nhà giàu đẹp trai, thật sự là thụ sủng nhược kinh”. Tống Dư hết sức nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hay là mời tớ ăn lẩu ở quán trên đường dành riêng cho người đi bộ, mùa đông này ăn lẩu, mới thể hiện thành ý của cậu”.

... ....

Tống Dư tính tình rất tốt, hiền hòa hào phóng, không so đo. Thư Tình rất thích tình cách này của cậu.

Mà người trên bục giảng nghe vậy, nhìn hai người nói chuyện quên hết mọi người, sắc mặt càng lúc càng không ổn.

Cô chủ nhiệm khoa tiếng Pháp tan lớp muộn, đi qua cửa phòng học gọi anh một tiếng, “Thầy Cố còn chưa đi sao?”.

Cố Chi gật đầu, rốt cuộc cầm quyển sách bước ra khỏi phòng học.

Đúng lúc Thư Tình ngẩng đầu lên nhìn Tống Dư, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy trước khi đi, ánh mắt Cố Chi lạnh lùng nhìn về phía bên này, nhất thời cô giật mình một cái, đứng yên không dám nhúc nhích.

.... Ảo giác sao? Nhưng mà ánh mắt kia có gì đó.... không đúng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui